Không náo nhiệt như trong thành phố, người nông dân nghèo đến mức không mua nổi pháo, sau khi ăn xong bữa cơm tất niên ai nấy đều lên giường ngủ.
Hạ Tùng Bách bê một chậu nước ấm vào cho bạn gái mình rửa chân, nhìn cô cởi giày vẻ mặt thỏa mãn ngâm chân trong nước.
Nước ấm có thể khiến người ta xua tan mệt mỏi, không những thế trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn, cả người đều trở nên lười biếng. Ngâm chân xong cả người Triệu Lan Hương dựa vào chăn đệm như không có xương vậy.
Thực tế, nếu chị gái anh không xảy ra chuyện, năm nay chắc chắn là cái tết anh vui vẻ nhất, bởi vì đây là cái tết đầu tiên anh đón giao thừa với bạn gái mình, hai người cùng nhau bận rộn trong phòng chứa củi làm cơm tất niên, giống như người một nhà vậy, cảm giác ấy giống như có một dòng nước ấm chạy khắp người Hạ Tùng Bách, khiến anh cực kỳ sung sướng.
Anh tham lam hưởng thụ cảm giác ấm áp ấy, hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút, càng chậm càng tốt, đời này anh chưa bao giờ hy vọng mãnh liệt như vậy, hy vọng sau này mỗi năm đều được đón giao thừa với cô.
“Em quen rồi, đâu phải ngày đầu tiên tới nông thôn.” Triệu Lan Hương nhẹ nhàng nói, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Hạ Tùng Bách áy này nói với cô: “Năm nay em không về kịp, chắc chắn sẽ bị cô chú mắng cho một trận...”
“Mùng mấy về?”
Triệu Lan Hương nghe thấy thế không nhịn được tự hỏi, cô muốn đợi đến khi có kết quả chuyện Ngô Dung, một ngày chưa thấy kết quả cô không có cách nào yên tâm về nhà. Thực tế có rất nhiều chuyện khi ỏ bên nhau cô không có cách nào cân nhắc, chỉ có thể làm theo trực giác.
Ví dụ như chuyện ăn tết không về nhà, ví dụ như lá thư Tưởng Kiến Quân mới gửi tới cô vẫn cất trong ngăn tủ chưa đọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vân Chi
Triệu Lan Hương buồn ngủ híp mắt lại, hàm hồ nói: “Thôi... Em không muốn lăn lộn, đợi đến khi nghỉ xuân rồi về thương lượng thủ tục nhập học luôn, dù sao đến tháng hai khai giảng cũng có thể về nhà rồi.”
Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, trong lòng có chút mừng thầm, anh còn muốn nói chuyện với bạn gái mình một lúc nữa, thậm chí còn muốn hôn môi cô một cái, nhưng cô đã mệt mỏi nhắm mắt lại rồi.
Anh cúi người đắp chăn cho cô, chăm chú ngắm nhìn dung nhan yên lặng khi ngủ, nhìn mãi vẫn không thấy đủ.
Cuối cùng, anh hôn lên ngón tay hơi lạnh lộ ra khỏi chăn của cô.
Triệu Lan Hương ở lại nông thôn thêm năm ngày nữa, đợi đến mùng sáu khi bưu điện mở cửa làm việc, cô lập tức gửi điện báo nói với cha mẹ mình tết năm nay sẽ không về nhà, phải đi chào hỏi trước bên trường học để làm thủ tục, cô còn thuận tiện nói cho cha mẹ mình biết tin vui mình đã thi đỗ đại học Z, đợi tháng hai khai giảng cô sẽ về thảng thành phố G.
Triệu Vĩnh Khánh và Phùng Liên đều rất vui, tin tức này đã bù đắp tiếc nuối của bọn họ khi năm mới không được gặp con gái.
Phùng Liên cười nói: “Nữu Nữu đúng là đã trưởng thành rồi, năm trước khi con bé nói với em nó muốn xuống nông thôn, em còn hận không thể đánh gãy chân con bé.”
“Bây giờ thì tốt rồi, con bé dựa vào cố gắng của bản thân, thi đỗ đại học quay về thành phố, lần này em yên tâm rồi.”
“Chờ con bé về chúng ta phải ăn mừng mới được.” Triệu Vĩnh Khánh đưa ra quyết định.
Ngày tháng bình đạm trôi qua rất nhanh, mùng sáu tết, Triệu Lan Hương kéo Hạ Tùng Bách cùng nhau đến bưu điện tìm giấy thông báo trúng tuyển của anh, lần này cô và anh đều tìm tòi rất cẩn thận.
Bọn họ tìm hết thư tín gửi tới nơi này, ngay cả người đưa thư cũng hỏi vài lần, nhưng vẫn không tìm thấy giấy thông báo trúng tuyển của Hạ Tùng Bách.
Triệu Lan Hương chất vấn bưu cục: “Có phải bưu cục làm mất thư tín của chúng tôi hay không?”