Tưởng Mỹ Lệ còn cách chỗ chị Hạ một khoảng xa, cô ta vừa kêu lên, người đàn ông kia đã bị kinh động, anh ta bỏ mặc cô gái đang bị ngất xỉu trên mặt đất, nhanh như chớp đã chạy mất không thấy bóng người.
Tưởng Mỹ Lệ kêu to: “Có ai không…”
Cô nhìn về phía lá cây rung động trong rừng cây nhỏ, lại nhìn chị Hạ đang nằm trên mặt đất, không đuổi theo nữa, mà đỡ người đang nằm trên mặt đất dậy.
Tưởng Mỹ Lệ vỗ vỗ mặt Hạ Tùng Diệp: “Chị tỉnh lại đi.”
Một lát sau Hạ Tùng Diệp mới mở to mắt, trong đôi mắt xinh đẹp của chị hiện ra vẻ mê mang và ... Khiếp sợ.
“Cô, cô…” Hạ Tùng Diệp lắp bắp một tiếng, ngón tay dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y Tưởng Mỹ Lệ, không nói được lời nào.
“Chị có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?” Tưởng Mỹ Lệ hỏi.
Nhưng giây tiếp theo, Tưởng Mỹ Lệ cũng rơi vào hôm mê.
…
Khi Tưởng Mỹ Lệ tỉnh lại lần nữa, bầu trời xám xịt đã sáng rõ, cô tỉnh dậy trong phòng để nông cụ trống rỗng của đại đội. Sau khi thôn Hà Tử phân chia ruộng đất, phòng để nông cụ này đã bỏ trống lâu ngày, dưới nền đất đầy bụi bặm.
Cô giật mình cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, phát hiện kim đồng hồ đã chỉ tới số bảy.
Tưởng Mỹ Lệ lau mặt một phen, vội vàng ngồi bật dậy. Chạy ra khỏi phòng để nông cụ.
Tưởng Mỹ Lệ lần theo vết chân mới để lại xung quanh, rất nhanh đã chạy tới bãi cỏ lau bên bờ sông. Mùa đông, cỏ lau bên bờ sông đã nở hoa trắng xóa, một cơn gió thôi qua là phiêu đãng khắp nơi.
Tưởng Mỹ Lệ nhanh chóng nhặt một cục đá lên, ném về phía cái đầu đen tuyền trong bụi cỏ lau kia.
Nhưng sức khỏe của cô yếu hơn người bình thường, vừa rồi còn hít phải chút thuốc mê, nên chỉ ném được một cục đá đã hao hết sức lực rồi.
Người đàn ông kia dừng tay lại, anh ta dùng giọng nói âm u quái dị uy hiếp: “Người tiếp theo chính là cô.”
Tưởng Mỹ Lệ nghe xong trong lòng không phải không sợ hãi, cô nhìn cánh đồng hoang vắng xung quanh, hơn nữa nơi này còn kín như vậy, lần này đúng là kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay rồi, lúc này cô vô cùng hối hận vì vừa rồi không đi gọi người nhà họ Hạ đến đây.
Một mình cô đơn thương độc mã, bây giờ lập tức rơi vào cục diện vô cùng bị động.
Chạy cũng không phải, mà không chạy cũng không phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bản tính con người luôn muốn tự bảo vệ mình trước, thôi thúc cô nên lập tức chạy về nhà gọi người đến, nhưng cô ở lại đây có thể khiến anh ta kiêng dè, tốt xấu gì cũng bảo vệ được Hạ Tùng Diệp một chút. Cô không chạy chỉ sợ mình cũng bị hại ở chỗ này, nhưng chạy lại áy náy cả đời, đặc biệt là khi Tưởng Mỹ Lệ đã nhận ra, hành vi ném cô ở phòng nông cụ, chắc là đối phương không dám chọc đến cô, đã quyết định sẽ buông tha cho cô.
Chắc chắn là anh ta biết cô.
Cô cố nén cơn sợ hãi trong lòng, không bỏ chạy.
Sau đó ngồi xổm xuống bãi cỏ lau gần đó, gân cổ lớn tiếng nhìn về nơi có động tĩnh kia nói :
“Ông nội tôi là phó chủ nhiệm quân khu G, cha tôi là bộ trưởng bộ hậu cần, anh trai tôi là bộ đội đặc chủng của lục quân, bác tai tôi là kỹ sư hải quân quân khu D, anh họ tôi là…”
Cô bắt đầu điểm danh dân cư trong nhà, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái đầu trong bãi cỏ lau kia.
Quả nhiên nơi đó không còn động tĩnh nữa, cô hừ một tiếng, nỗi sợ trong lòng cũng giảm bớt.
Cô tức giận nói: “Còn không mau cút đi, chọc phải tôi, nhất định anh sẽ chết.”
Tưởng Mỹ Lệ ho khan một tiếng, lại nhìn lướt qua đồng hồ trên tay, con mẹ nó, lúc này đại đội trưởng Lý phải rời giường rồi chứ nhỉ? Vẫn chưa phát hiện ra vợ mình mất tích sao?
Xã viên trong thôn ngày thường vẫn luôn cần mẫn làm việc đâu hết rồi?
Bây giờ mặt trời đã lên cao, sao không thấy ai rời giường ra đồng làm việc?
Cho dù là kỳ nghỉ đông, cũng không thể lười biếng như vậy chứ? Đúng là hại c.h.ế.t người mà!
Tưởng Mỹ Lệ nói xong câu đó, một lúc lâu sau phía đối diện vẫn không có động tĩnh, nhưng mà đột nhiên bãi cỏ lau cạnh cô lại lay động kịch liệt, người đàn ông kia đi đến trước mặt cô.
Dáng người anh ta cao gầy, đeo một cái khăn bịt mặt cũ nát, bọc kín mít từ đầu đến chân, anh ta kéo tóc Tưởng Mỹ Lệ, lôi cô đến bên cạnh Hạ Tùng Diệp.
Tưởng Mỹ Lệ không giãy giụa cũng không nói lời nào, rất nhanh khuôn mặt trắng nõn của cô đã bị cỏ lau cắt thành vài vết đỏ, đầu tóc rối tung bị cắm đầy hoa lau.
Người đàn ông kia không tháo khẩu trang xuống, mà ở ngay trước mặt Tưởng Mỹ Lệ, bắt đầu cởi quần áo Hạ Tùng Diệp ra.
Vân Chi
Vừa xé rách áo bông của chị ta, vừa đánh cho chị ta hai cái tát.
Vẻ hung ác chợt lóe lên rồi biến mát trong mắt anh ta, khiến người nhìn thấy không nhịn được run rẩy, sợ hãi.
Mặt Tưởng Mỹ Lệ cúi gằm xuống đất, chờ đợi người đàn ông lấy ra thứ xấu xí của mình, cô mới dùng chân đá mạnh một cái.
“Tao đã nói với mày rồi, chọc vào tao mày nhất định phải chết!”