Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 248: Bi kịch đời trước (3)



Ngày hôm đó, có phóng viên của tỉnh tới đại đội, anh ta đến tìm Hạ Tùng Bách để chụp ảnh viết bài. Dù sao đây cũng là trạng nguyên đầu tiên của tỉnh X sau khi khôi phục thi đại học, có ý nghĩa phi phàm. Phong viên định viết riêng một trang báo về thành tích tiên tiến của Hạ Tùng Bách, cổ vũ cho các thí sinh sang năm cố gắng học tập hơn nữa.

Nhưng mà vừa nghe thấy trạng nguyên lại là con cháu nhà địa chủ cũ, vẻ mặt hồng hào của phóng viên lập tức tái đi vài phần.

Sao Triệu Lan Hương có thể buông tha cơ hội làm Hạ Tùng Bách nổi danh này, vừa trông thấy thế cô vội vàng giữ chặt phóng viên lại.

Cô nói: “Từ xưa đến nay từng có câu nói anh hùng không hỏi xuất thân, đồng chí D lãnh đạo quốc gia chú trọng giáo dục cường quốc, yêu quý phần tử trí thức, mới đứng ra kiên trì để các cá nhân thuộc thành phần hắc ngũ loại tham gia thi đại học. Chính vì chính sách khoan dung này của quốc gia, mới có thể khiến nhân tài chân chính trổ hết tài năng.”

“Đồng chí Hạ không ngại khó ngại khổ, dưới tình huống không đi học tử tế một ngày nào thi đậu Trạng Nguyên tỉnh, chẳng lẽ điều này không đáng được cổ vũ, không đáng để các thí sinh khác học tập sao?”

Lời Triệu Lan Hương nói, đã khiến phóng viên của tờ báo tỉnh dừng bước chân,

Cô dẫn phóng viên ngồi xuống, để anh ta phỏng vấn Hạ Tùng Bách, dẫn dắt để anh ta dùng toàn lực viết theo hướng quốc gia yêu quý phần tử trí thức, quý trọng nhân tài, sau khi nhìn sơ qua bản thảo một lượt, cô mới cảm thấy mỹ mãn thả người đi.

Thấy dáng vẻ này của bạn gái, Hạ Tùng Bách có chút dở khóc dở cười.

Triệu Lan Hương nói: “Anh Bách, đây chính là cơ hội để anh nổi tiếng đó.”

“Chỉ khi khiến người khác biết đến anh, mới có thể khiến cả xã hội này chú ý đến vấn đề trên người anh.”

Hạ Tùng Bách nghe thấy thế thì yên lặng, không nói gì. Anh cảm thấy lời bạn gái mình nói rất có lý.

Một lúc sau anh mới cười nói: “Em nghĩ sâu xa quá.”

Nhưng mà điều Hạ Tùng Bách không nghĩ tới chính là, vì bài báo mà Triệu Lan Hương kiên trì khiến người ta viết này, cuối cùng lại trở thành cơ hội đưa anh đi học đại học.



Vài ngày sau, Cố Hoài Cẩn nhận được điện báo trả lời của vị hiệu trưởng kia, ông ta nói với Hạ Tùng Bách: “Đã cắt chức rồi, Ngô Dung đã không còn việc làm, có lẽ sẽ ngoan ngoãn quay về thôn Hà Tử.”

Nói xong Cố Hoài Cẩn lạnh lùng trừng mắt nhìn Hồ Tiên Tri một cái.

Hồ Tiên Tri đang nhóm lửa trong lòng đắng chát, vẻ mặt buồn khổ, đè nén ấm ức trong lòng xuống, bưng cháo trắng ra gọi Cố Hoài Cẩn đến ăn.

“Thầy ăn chao đi, còn cho thêm hai quả trứng gà mà ngài thích ăn vào rồi, ngon lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Để Cố Hoài Cẩn không xa cách ghét bỏ mình, Hồ Tiên Tri thành thật nói ra hết với Cố Hoài Cẩn chuyện ngày hôm đó.

Trong đầu Hồ Tiên Tri hiện lên hình ảnh vẻ mặt mỉm cười ngày đó của Ngô Dung, khiến anh ta không rét mà run lập cập. Anh ta nói với Cố công: “Cậu ấy bảo con chuyển cho thầy một câu.”

“Cậu ấy nói, tất cả nước đắng đều rót vào lòng cậu ấy.”

Vân Chi

Ngày đó Hồ Tiên Tri đến đại học X, anh ta thất vọng chất vấn Ngô Dung chuyện đốt núi mùa đông năm trước.

Trên mặt Ngô Dung vẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng giải thích: “Sao tôi có thể làm ra việc này được, là ai nói với anh?”

“Anh cũng biết đấy, nếu như không có thầy Cố tôi không thể nào hoàn thành việc học, ông ấy có ơn dạy dỗ tôi. Sao tôi có thể làm ra chuyện lòng lang dạ sói phóng hỏa thiêu ông ấy được?”

“Nếu như tôi làm thế, tôi sẽ c.h.ế.t không tử tế.”

Hồ Tiên Tri hỏi tiếp: “Cậu không cần lừa tôi nữa! Tôi đã đi hỏi ông Ngô đốt lửa ngày đó rồi, ông ta nói cậu đã giúp ông ta xem qua, chắc chắn không có ai mới đốt lửa. Nếu cậu không có ý định đó, vì sao cậu lại xuất hiện đúng lúc như vậy, còn nói với ông ta như thế?”

Ý cười trên mặt Ngô Dung càng đậm, anh ta nói: “Lúc ấy đúng là tôi không nhìn thấy ai cả.”

“Tôi còn kiên trì bảo ông Ngô đi xác nhận lại một lần, nhưng mà ông ta không đi, là do tôi tự mình mạo hiểm lên núi kiểm tra lại cho ông ta một lần, nếu tôi không lên đó, khả năng thầy Cố đã bị thiêu sống rồi, anh còn nói tôi là lòng lang dạ sói?”

“Đúng, cậu không làm. Vậy cậu giải thích cho tôi một chút, vì sao ngày hôm ấy cậu lại cố tình chạy tới nơi đó?”

Ngô Dung không nói gì.

Hồ Tiên Tri nhìn khuôn mặt mỉm cười của anh ta, đột nhiên run lập cập, không nói thêm nữa mà ra về.

Trước khi đi, Ngô Dung còn nói: “Thầy Cố luôn thiên vị sư đệ Tôn Tường, chưa bao giờ thích tôi, tôi nghĩ có phải vì chuyện thành phần gia đình, nên ông ấy mới ghét tôi như thế không?”

“Chỉ sợ công việc này tôi cũng không làm được lâu nữa, anh giúp tôi nhắn với ông ấy một câu.”

“Tất cả nước đắng đều rót vào lòng tôi.”

Nghe thấy câu nói không đầu không đuôi này, Hồ Tiên Tri hừ một tiếng sau đó nhảy lên xe buyt, thân hình mập mạp vụng về của anh ta vô cùng chản nhản, xám xịt như con chuột sống dưới cống ngầm.

Ngô Dung nhìn chằm chằm theo bóng dáng anh ta, ánh mắt sâu xa.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com