Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 204: Anh tên là anh rể (2)



Tiểu Hổ Tử ngậm viên kẹo có hương vị quen thuộc, rất nhanh đã thân quen với Hạ Tùng Bách. Cậu bé lăn lộn trên giường anh, làm ầm ĩ khắp nơi.

Triệu Lan Hương nhìn giường chiếu ngăn nắp trong phòng, lại nhìn mồ hôi nhễ nhại trên đầu Hạ Tùng Bách, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh vừa mới về sớm nay à?"

Hạ Tùng Bách gật đầu, cởi áo khoác ra. Anh vào phòng tắm lấy nước rửa mặt, nhân tiện rửa sạch tay chân cho cậu bé đang làm ầm ĩ trên giường.

Anh hàm hồ nói: "Anh vừa ra ngoài mua chút đồ."

"Sao tự dưng lại đến tìm anh thế?"

Triệu Lan Hương nói: "Ngày mai phải về quê rồi, em định nấu một bữa ngon, anh có muốn đến nhà em ăn cơm không?"

Động tác lau mặt của Hạ Tùng Bách ngừng lại, một lúc lâu sau mới nói: "Như vậy… Ổn chứ?"

Triệu Lan Hương tức giận nói: "Có gì không ổn, không phải anh còn mượn em một quyển sách chưa trả sao?"

"Chẳng lẽ lúc mượn sách anh không nghĩ tới chuyện này à? Em không tin..."

Hạ Tùng Bách lập tức bị cô làm cho nghẹn lời, cô nàng này đúng là biết cách chặn họng người khác.

Triệu Lan Hương bế em trai khỏi giường, hỏi lại: "Anh có tới không? Hay là sợ cha em?"

Đúng là Hạ Tùng Bách rất sợ, nhưng ánh mắt anh dừng lại trên cuốn sách trong tủ, ánh mắt khó lòng rời khỏi khuôn mặt bạn gái.

Anh cam đoan: “Chiều nay anh sẽ đến đúng giờ, nhưng em không phải mua thức ăn trước đâu, khi đến anh sẽ mang cho em…”

Triệu Lan ngọt ngào đồng ý.

Cô đưa Tiểu Hổ Tử rời khỏi khách sạn, vừa đi cậu bé vừa hỏi cô: "Đồ ăn ngon đâu ạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Triệu Lan Hương mua một ít trái cây ở ven đường, sau kỳ nghỉ xuân, nông dân trồng rất nhiều loại trái cây, Triệu Lan Hương chọn mua một vài loạt, có lê, có cả quýt và sơn trà, nhìn thấy khoai tây, cô cũng chọn vài củ lớn, mua đầy một rổ nhỏ. Sau đó cô còn bỏ ra hai cân phiếu đường, mua một túi đường trắng trong chợ đen.

Về đến nhà, Tiểu Hổ Tử lấy một chiếc ghế dài ra ngồi trước cửa phòng bếp chờ chị gái làm đồ ăn ngon cho mình.

Triệu Lan Hương mỉm cười, chà nồi nhanh nhẹn rửa sạch hoa quả, cô cho đường vừa mua vào trong nồi đun sôi, bếp than vẫn còn hơi ấm, Triệu Lan Hương vặn mở cửa bếp lò ra, gió thổi vào than nhanh chóng bùng lên, ngọn lửa bắt đầu l.i.ế.m láp đáy nồi.

Cô định làm kẹo trái cây cho em trai mình ăn, cuối đông đầu xuân, món ăn vặt này có thể bảo quản được rất lâu mà không bị hỏng, Tiểu Hổ Tử rất thích ăn đồ chua chua ngọt ngọt như thế này.

Đường cô mua là đường phèn, dùng nó nấu thành nước đường mới ngọt mà không dính, vừa thơm vừa ngon, đun nước đường là bài kiểm tra kỹ năng đầu tiên. Triệu Lan Hương nhìn chằm chằm vào nồi, đun cho đến khi dùng đũa có thể kéo được nước đường ra là được, để nguội đường sẽ vừa giòn vừa cứng, thấy đường đã nấu xong cô lập tức tắt lửa, dùng tăm xiên trái cây rồi cho vào nồi xoay nhẹ, một lớp nước đường mỏng lập tức phủ đều lên trái cây.

Trong không khí tràn ngập mùi nước đường thơm ngào ngạt, Tiểu Hổ Tử chống cằm nhìn chị gái xoay tròn tạo ra những viên kẹo xinh đẹp giống như ảo thuật, từng xiên kẹo trái cây tròn vo, sáng long lanh đã được làm lạnh nằm yên trên tâm ván, khiến cậu bé âm thầm rớt nước miếng.

Triệu Lan Hương xếp đầy một khay, đặt từng xiên kẹo ngay ngắn, nhưng một khay chứa không hết, Triệu Lan Hương phải lấy thêm bát đĩa trong nhà ra chứa kẹo. Nước đường trong nồi đã dùng gần hết, mà trái cây vẫn còn thừa, cô rửa tay sạch sẽ, cầm một quả lê lên gặm.

Tiểu Hổ Tử nhìn những viên kẹo trong vắt đang nguội dần, nhưng vẫn còn âm ấm, thằng bé nhón trộm một viên bỏ vào miệng. Viên kẹo chưa khô hẳn, nước đường dinh dính chạm vào lưỡi, hương vị ngọt ngào ấm áp khiến cậu bé nheo mắt lại.

Triệu Lan Hương nói: "Đợi một lát, lát nữa ăn mới ngon."

Vân Chi

Nhưng Tiểu Hổ Tử không đợi được nữa rồi, gió xuân lành lẽo thổi từ cửa sổ vào khiến cậu co rụt cổ lại, nhưng ngồi bên bếp lò ăn kẹo do chị gái mình làm lại vô cùng ấm áp, khiến cậu cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Rất nhiều năm sau, Tiểu Hổ Tử vẫn còn nhớ như in hương vị tuổi thơ của mình, đó là hương vị ngọt ngào của những viên kẹo trái cây, mỗi viên kẹo đều chứa đầy tình yêu thương của chị gái.

***

Vở kịch nhỏ:

Anh rể dỗ dành em vợ

Bách ca: Ngoan, anh cho em kẹo, em gọi anh là anh rể nhé.

Tác giả: Cậu cứ cợt nhả đi!


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com