Mặc dù Cố Thạc Minh trêu chọc cô ngay trước mặt như vậy, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn nghiêm túc, khuôn mặt đầy vết thương vẫn rất đẹp trai, không khiến người ta phản cảm.
Triệu Lan Hương nói: "Đừng nói về tôi nữa."
“Nói chứ, sao lại không nói?” Cố Thạc Minh ngồi trên sô pha lăn quả trứng quanh vùng mắt, đau đớn rên a a: “Đây đâu phải là mối thù cướp bạn gái, rõ ràng là mối thù đào mồ nhà anh ta mà, ra tay đúng là tàn nhẫn thật.”
Nói xong, anh ta vừa đổ nước vào miệng, súc miệng rồi phun vào thùng rác một ngụm m.á.u loãng.
Lúc đầu Cố Thạc Minh hứa với Triệu Lan Hương sẽ che chở cho cô, trong lòng còn nghĩ chỉ để là thỏa mãn trò chơi của cô gái nhỏ, nào ngờ hai người bọn họ lại nghiêm túc như vậy.
Nắm đ.ấ.m của Tưởng Kiến Quân thật sự rất cứng.
"Cô cứ yên tâm, trong vòng một năm nữa anh ta sẽ không có cơ hội quay lại đâu."
Triệu Lan Hương nhìn vào ánh mắt nóng như lửa đốt của Cố Thạc Minh, có chút không tự nhiên quay đầu đi. Trong mắt Cố Thạc Minh lúc này, có lẽ cô đã trở thành đại diện của phiền phức nhỉ?
Triệu Lan Hương nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến, loại người luôn bình tĩnh như Tưởng Kiến Quân, lại có lúc nhỏ mọn như vậy, hôm nay bị Cố Thạc Minh bày kế lừa gạt như vậy, sau này chắc chắn anh ta sẽ quay lại trả thù gấp bội. Với thực lực và những quân át chủ bài trong tay mình, việc Tưởng Kiến Quân bắt kịp Cố Thạc Minh chỉ là vấn đề thời gian.
"Tận dụng khoảng thời gian một năm này, anh cố gắng hoàn thiện bản thân đi."
Cô nhìn Cố Thạc Minh, nghiêm túc nói:
"Chuyện lần này, không phải anh đắc tội với một người, mà là một đám người..."
Triệu Lan Hương lấy một phong thư đã chuẩn bị sẵn từ trong n.g.ự.c áo ra đặt lên trên bàn, ngón tay cái khẽ đẩy đến trước mặt Cố Thạc Minh.
"Tạm biệt."
Cánh cửa kêu ken két rồi đóng sầm lại, có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân đi xuống cầu thang của cô gái kia. Cố Thạc Minh không lăn trứng nữa, số trứng gà còn lại anh ta bóc vỏ bỏ vào miệng, sau đó thản nhiên mở phong thư ra xem.
Anh nhanh chóng đọc lướt qua một lượt, xem xong thì ném vào trong bếp lò nhỏ đang cháy trong phòng, trang giấy dần biến thành tro tàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Người phụ nữ này quả nhiên rất thần kỳ.
Cố Thạc Minh thầm nghĩ.
Nhà họ Tưởng.
Khi Tưởng Mỹ Lệ biết tin anh trai mình đánh người bị điều chuyển đến canh gác biên giới, còn bị phạt tạm giam một ngày, thì cả người đều không thoải mái.
Vân Chi
Hôm nay Phương Tĩnh cũng đến chúc Tết, cô ta nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì làm cô không vui thế?"
Tưởng Mỹ Lệ kể chuyện này cho cô ta nghe, Phương Tĩnh ngạc nhiên nói: "Chuyện này, không thể nào."
“Loại người như đồng chí Triệu, không phải anh Tưởng vẫn luôn chướng mắt..." Cô ta nói rất bình tĩnh, mặc dù vẻ mặt không hề thay đổi. Nhưng khi nhắc đến Triệu Lan Hương, trong giọng nói vẫn mang theo cảm giác khinh thường, như thể đang nói về đám dân đen bình thường trong thành thị.
Tưởng Mỹ Lệ cũng cảm thấy nhục nhã, đồng thời cũng cảm thấy rất phức tạp. Chỉ trong vòng một ngày, hành vi bạo lực của anh trai cô ta đã khiến cô ta phải trợn mắt kinh ngạc.
Nhưng mà đầu óc anh trai cô đúng là ngu ngốc, Tưởng Mỹ Lệ bị mê hoặc bởi các món ăn ngon của Triệu Lan Hương khi còn ở nông thôn, nên trong lòng có chút mong đợi mơ hồ.
Nghe thấy những lời này của Phương Tĩnh, cô ta có chút không vui.
Lý do khiến cô ta không vui quá rõ ràng, mặc dù trước đây cô ta không thích Triệu Lan Hương, nhưng cô ta cũng không thích Phương Tĩnh.
Câu nói vừa rồi đầy mùi ghen tuông như vậy, coi cô ta là kẻ ngốc không nhận ra được sao?
Phương Tĩnh nói tiếp: "Được rồi, đừng nói về anh ấy nữa. Tôi được đề cử đến học viện công nông binh, mấy ngày tới phải đến đại học Z rồi, cô có đến tiễn tôi không?"
Tưởng Mỹ Lệ lắc đầu: "Không rảnh, cô đến đại học địa phương còn cần tiễn nữa à."
Danh ngạch của cô bị gạch mất, Phương Tĩnh còn nhắc tới chuyện này, đúng là không hiểu chuyện.
Phương Tĩnh nói tiếp: "Để tôi giới thiệu cô với giáo sư của tôi, sau này sẽ có nhiều con đường cho cô chọn hơn. Cô có muốn đi không?"
Cơn giận của Tưởng Mỹ Lệ lập tức được dập tắt quá nửa, cô nhận ra không phải Phương Tĩnh đến để khoe khoang với cô, mà là thật sự đang nghĩ cách giúp cô.
Nhưng nếu cho rằng chỉ dựa vào điều này đã Tưởng Mỹ Lệ hài lòng, thì cô ta thực sự đã nghĩ quá nhiều rồi.
Một lúc sau, Tưởng Mỹ Lệ kiên quyết nói: "Không cần."