Triệu Lan Hương lấy chìa khóa ra, đi về nhà trước một bước, ngó vào bên trong xem thử, Triệu Vĩnh Khánh không ở nhà, còn Phùng Liên thì đang bận rộn trong bếp ướp thịt chuẩn bị làm cơm chiều.
Cô nói với Phùng Liên: “Mẹ ơi, lát nữa con có bạn tới chơi.”
“Anh ấy là người thôn Hà Tử bên phía thành phố N.”
Phùng Liên nghe thấy thế, lau tay vào tạp dề, ngạc nhiên hỏi: “Tết nhất sao lại chạy sang bên này?”
Lúc này Hạ Tùng Bách đã vào nhà bạn gái.
Anh bình tĩnh nói: “Cháu là người phụ trách chăn nuôi gia súc ở thôn Hà Tử, tên là Hạ Tùng Bách, bác gái cứ gọi cháu là Tiểu Bách cũng được ạ. Cháu tới thành phố G để mua vắc-xin phòng bệnh cho gia súc.”
Dừng một chút, anh cười khổ nói: “Tết đến buồn quá, cháu ở đây giống như ruồi không đầu mò mẫm mãi bên này, may mà có đồng chí Triệu giúp đỡ, cô ấy rất nhiệt tình, giúp cháu giải quyết mấy vấn đề khó khăn không nhỏ.”
“Hôm nay cháu cố ý tới nhà để cảm ơn ạ.”
Triệu Lan Hương nghe xong thì nghẹn họng nhìn trân trối, anh lấy cớ lấp l.i.ế.m cực kì tự nhiên, còn chủ động nắm quyền khống chế vào trong tay mình.
Vân Chi
Ban đầu cô còn định lén nói cho mẹ mình biết thân phận của anh, để anh gặp mặt phụ huynh mà hồn nhiên không biết gì. Kết quả anh vừa tới đã nói như vậy, cô nào còn mặt mũi nói thật với mẹ mình?
Hạ Tùng Bách mỉm cười đưa thịt và trái cây tới, còn có cả một chai rượu ngọt.
Phùng Liên nói: “Khách sáo rồi, sao còn mua nhiều đồ đến như thế.”
Hạ tùng Bách chân thành chỉ vào thịt heo nói: “Cái này là cháu mua, những thứ khác đều là cháu tiện thể xách hộ đồng chí Triệu.”
Phùng Liên trừng mắt nhìn Triệu Lan Hương một cái, véo mua bàn tay cô.
“Đi lấy d.a.o gọt hoa quả ra, gọt cho Hạ, Hạ...”
“Tiểu Bách.” Hạ Tùng Bách cười nhắc nhở, khóe miệng hé mở lộ hàm răng trắng tinh, phối hợp với nụ cười sáng ngời đến mức chói mắt của anh, lực sát thương rất lớn.
“Đi gọt hoa quả cho Tiểu Bách ăn đi.” Phùng Liên vỗ tay con gái, thúc giục cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vì thế trong phòng khách chỉ còn lại hai người là Hạ Tùng Bách và Phùng Liên, Hạ Tùng Bách tỏ vẻ câu nệ, hỏi thăm dò vài câu đã biết được Phùng Liên hứng thú với chủ đề gì, nên nói chuyện vô cùng thoải mái.
Phùng Liên nhìn chàng trai tràn đầy nghị lực, lễ phép, lại cô độc tha hương trong mấy ngày tết Âm Lịch, cảm thấy vô cùng xót xa.
“Mua được vắc-xin phòng bệnh chưa?”
Hạ Tùng Bách lắc đầu: “Phải chờ các đồng chí ở trạm phòng dịch đi làm mới mua được, cháu tới bên này trước, nếu không sợ sẽ lỡ mất chuyến tàu.”
Phùng Liên là giáo viên, đặc biệt hay nói, bà hỏi Hạ Tùng Bách mấy vấn đề, không khỏi tán dương sự cố gắng, đầy tinh thần hi sinh vì tập thể của anh.
Mẹ ruột càng khen người đàn ông nhà mình như vậy, Triệu Lan Hương càng không dám bại lộ “thân phận” của Hạ Tùng Bách.
Nghe Phùng Liên liên tục khen ngợi, Triệu Lan Hương không nhịn được đứng chôn chân trong phòng bếp, giống hệt con đà điểu chúi đầu vào bãi cát. Anh đúng là lợi hại thật, mới gặp không lâu đã được mẹ cô khen ngợi như vậy, từ xưa đến nay cô chưa bao giờ nghe thấy Phùng Liên khen cô và Tiểu Hổ Tử như vậy.
Cô vừa chăm chú gọt trái cây, vừa cố gắng dỏng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng khách.
Hạ Tùng Bách nói rất nhiều, kể chuyện ở nông thôn cho Phùng Liên nghe, ban đầu là chuyện mùa xuân cấy mạ rồi đến mùa thu gặt hái hoa màu, từ chuyện bắt ếch trên đồng ruộng đến chuyện mùa đông lên núi bắt gà rừng, toàn những chuyện rất bình thường, nhưng qua miệng anh, cuộc sống ở nông thôn lại trở nên cực kì thú vị.
Khiến Phùng Liên không ngừng khen ngợi anh, từ nhỏ Phùng Liên đã sinh sống trong thành phố, chưa bao giờ trải qua việc nhà nông, sau khi tốt nghiệp trực tiếp được phân làm giáo viên. Cho nên bà rất ít khi tiếp xúc với giai cấp nông dân trung lưu và hạ lưu ấy. Lần này mới được Hạ Tùng Bách miêu tả bức tranh sinh hoạt của nông thôn trù phú cho bà nghe.
Anh là một người nông dân có kinh nghiệm.
Muốn biết một người có chăm chỉ hay không, chỉ cần nhìn qua đôi bàn tay là biết.
“Đồng hương” của con gái từ xa đến, có đôi tay nông dân, vết chai dày cộp, môi còn có chỗ bị nứt nẻ do giá rét, các đốt ngón tay vừa thô vừa dày, chắc hẳn ngày thường luôn phải làm việc nặng, bàn tay như thế chính là tay của người có kinh nghiệm làm ruộng phong phú, kết hợp với khuôn mặt tràn đầy nghị lực sáng láng của anh, mang đến cảm xúc tích cực hướng về phía trước, ấm áp đến mức khiến người ta muốn nở nụ cười theo.
Phụ nữ tuổi trung niên rất thích những chàng trai chân thành ấm áp kiểu này, Phùng Liên cũng không ngoại lệ.
Nào có ai nguyện ý mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh chứ?
Lần đầu tiên khi Tưởng Kiến Quân tới nhà họ Triệu, mặt mày anh ta vô cùng nghiêm túc chính trực, biểu cảm lạnh lùng, trong mắt không có một chút ấm áp nào, rất khó tiếp xúc, khiến Phùng Liên có ấn tượng không tốt về anh ta.
Đối mặt với anh ta, bà rất dè dặt cẩn thận, có cảm giác giống như dân thường đối mặt với quan lớn quyền quý vậy.
Phùng Liên là giáo viên ngữ văn, rất có hứng thú đối với phong tục tập quán thôn quê, những câu chuyện nông thôn Hạ Tùng Bách kể khiến bà chìm đắm vào trong đó.