Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 171: Thăm trại nuôi heo (1)



Chiếc bánh bao chiên trong miệng anh, vỏ giòn nhân mềm, lớp da mỏng dính, bên trong là nhân thịt béo ngậy, kèm theo nước canh đông lạnh đậm đà, Hạ Tùng Bách ăn hết bốn chiếc vẫn cảm thấy thòm thèm.

Ăn xong rồi anh lại mở ra miệng, có điều lần này lại ăn một miệng gió lạnh.

“Hết rồi à?”

Rất lâu sau Triệu Lan Hương mới nghĩ ra câu Hạ Tùng Bách nói ngọt là ý gì, cô cúi đầu nhìn hai chiếc bánh bao chiên nhân thịt và ngô còn sót lại trong lòng ngực, vừa rồi rõ ràng là Hạ Tùng Bách ăn bánh nhân rau hẹ, lấy đâu ra vị ngọt.

Triệu Lan Hương bị lời biểu đạt tình cảm bất ngờ này của anh, làm cho cả người nóng lên, trái tim đập thình thịch.

Cô véo vào cái eo gầy nhưng săn chắc của anh, yên lặng cúi đầu đút cho anh hai chiếc bánh bao nhân bắp còn lại.

“Lần này mới ngọt.”

Hạ Tùng Bách ngậm bánh bao nhân bắp ngọt ngào, lười biếng híp mắt lại.

“Đều ngọt mà!”

Suốt quãng đường đi, Triệu Lan Hương không nói lời nào, Hạ Tùng Bách lại lải nhải cả quãng đường:

“Đại Nữu, hát một bài anh nghe nào?”

“Vì sao lại gọi em là Đại Nữu, em không có chị gái à?”

Triệu Lan Hương lại véo anh một cái, mắng: “Anh đạp xe cẩn thận đi, nói nhiều như vậy làm gì?”

Đại Nữu là biệt danh Tiểu Hổ Tử gọi cô, Triệu Lan Hương cũng thật sự không có chị gái.

Triệu Hùng, ông nội Triệu Lan Hương có ba người con trai, Triệu Vĩnh Khánh xếp thứ hai, bên trên còn có một người anh, bác trai Triệu Lan Hương sinh một trai một gái, nhưng mà con gái lại là nhỏ hơn Triệu Lan Hương một tuổi.

Khi nghe thấy Hạ Tùng Bách xưng hô như vậy, Triệu Lan Hương cũng không cảm thấy kỳ quái, cô thường xuyên đặt thư nhà viết tới ở trên mặt bàn, cha mẹ cô gửi thư nhà tới, dòng đầu tiên lúc nào cũng gọi cô là Đại Nữu.

Cô hỏi: “Anh xem trộm thư của em hả?”

“Đâu có.” Hạ Tùng Bách vội vàng trả lời.

Anh chỉ tùy ý liếc qua một cái, nhìn được xưng hô trên đầu lá thư.

Cô nàng này đúng là không cẩn thận, để thư ngay trước mí mắt anh, anh đâu có xem trộm mà là quang minh chính đại xem.

Nhưng mà nói thật ra, Hạ Tùng Bách vẫn luôn có chút tò mò về gia đình bạn gái mình, đối với người nhà của anh cô đều quen thuộc, anh lại không biết trong nhà cô có mấy người, tên họ là gì anh cũng không biết.

Hạ Tùng Bách cất giọng lưu manh hỏi: “Đại Nữu em có hát hay không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Triệu Lan Hương véo anh một cái, cuối cùng không chịu nổi anh lải nhải, đành cúi đầu gân cổ hát một bài.

Giọng hát nhẹ nhàng của cô không hề trong trẻo giống như ngày thường, mà mang theo chút khàn khàn buổi sáng, nhiều thêm một chút lười biếng.

“Ánh trăng xinh đẹp như vậy, nhưng ánh trăng không phải anh.

Ánh trăng sáng tỏ, anh có hiểu lòng em.”

Cô chậm rãi ngâm nga, những bài hát cũ của vài thập niên trước cô không nhớ rõ lắm, có chỗ nào quên thì ậm ừ lướt qua, chỉ có một câu là cô nhớ rất rõ ràng.

“Thời gian trôi đi sẽ không quay lại nữa, chỉ để lại ký ức vô hạn.

Ai biết được tối nay anh sẽ ở nơi nào, ai biết được tối nay em sẽ ở nơi đâu.”

Đi qua ngọn núi lạnh lẽo, cây cối đều trơ trọi, chỉ có cây tùng cây bách trên vách đá là vẫn xanh tươi như cũ, giọng hát nhẹ nhàng của cô mang theo chút bi thương.

“Nhìn thấy ánh trăng, khiến em nhớ tới, nhớ tới tình cảm của anh.”

Hạ Tùng Bách nghe cô hát xong, thì cười nói: “Người thành phố các em đều hát những bài không bị quản chế như vậy sao?”

Triệu Lan Hương không phục nói: “Sơn ca bên này chỗ các anh cũng thế mà, anh trai tốt em gái ngoan gì gì đó, nghe còn nhiệt tình hơn!”

Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, cúi đầu bật cười.

Vân Chi

Cô nói tiếp: “Anh cũng hát một bài anh trai tốt em gái ngoan cho em nghe đi?”

“Không hát, không hát đâu.”

Hạ Tùng Bách nói xong, lại dốc sức đạp xe, gió thổi vù vù lướt qua mái tóc ngắn ngủn của anh, xẹt qua cổ gáy, thổi vào trong cổ.

Mái tóc của Triệu Lan Hương cũng bị gió to thổi tung bay, cô giữ chặt tóc, mặt áp sắt vào tấm lưng ấm áp của anh, không nhịn được bật cười.

Cái anh chàng hay thẹn thùng này...



Đạp xe một lúc rất lâu, bọn họ mới đến được trại nuôi heo mới, trại nuôi heo này còn ở sâu trong núi hơn so với trại heo ban đầu, đi đi về về một chuyến phải mất rất nhiều thời gian. Chẳng trách trong khoảng thời gian này cô rất ít khi nhìn thấy bóng dáng anh, chỉ riêng đi đi về về một chuyến thôi cũng mất nhiều thời gian như vậy rồi, nếu là cô, cô còn chẳng muốn về nhà.

May mà gặp đúng mùa đông cũng là mùa nông nhàn, việc đồng áng của đại đội không nhiều lắm, anh rảnh rỗi đến mức buồn bực chân tay, nếu không ngày nào cũng chạy đi chạy lại hai lần như vậy, không khéo mệt c.h.ế.t anh.

Hạ Tùng Bách đưa cô leo lên trên núi, bên sườn núi trong rừng cây tầng tầng lớp lớp, có vài ngôi nhà ngói thấp thoáng, bên trong truyền ra mùi phân heo nồng nặc.

Vẫn chưa tới gần, Triệu Lan Hương đã ngửi thấy hương vị “hoạt sắc sinh hương” ấy.

Nơi nuôi heo quả nhiên rất thối, chẳng trách trên người anh lại có thể ám mùi lâu như vậy, quả nhiên không khác lắm so với suy đoán của cô. Lò mổ nơi anh làm việc và trại nuôi heo bị bắt, gần đây anh lại mới kiếm được một khoản tiền khổng lồ, ngoài việc nhận thầu lại trại heo của người ta, cô không còn nghĩ ra được điều gì khác.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com