Khi Hạ Tùng Bách ôm bình gốm về nhà, đi ngang qua chuồng bò, thì trông thấy Kỹ sư Cố.
Cố Hoài Cẩn hỏi: “Về rồi à?”
Hạ Tùng Bách gật đầu có chút khó hiểu.
Ánh mắt Cố Hoài Cẩn nhìn chằm chằm vào bình gốm Hạ Tùng Bách đang ôm.
Đối với ánh mắt quan sát tìm tòi này, Hạ Tùng Bách thấy nhiều rồi cũng không thấy kỳ lạ nữa, dù sao suốt mấy ngày qua ngồi trên xe lửa, anh đã bị vô số ánh mắt tò mò quan sát như vậy.
Mỗi lần đến giờ ăn cơm, khi bạn gái anh mở nắp bình ra nếm thử mùi vị, lữ khách trên xe lửa đều dựa theo mùi hương tìm đến.
Đúng là quá thơm!
Mùi hương đậm đà cay nồng hòa quện với hương thơm của thịt cua tràn ra ngoài, khiến đám lữ khách đang gặm lương khô biến sắc, ngay cả những người đang ăn cơm nóng hôi hổi trên xe lửa cũng cảm thấy đồ ăn của mình không ngon nữa.
Hạ Tùng Bách đành phải lấy một chiếc bát con sạch sẽ, gắp ra một chén thịt cua.
Kỹ sư Cố dựa vào lan can buộc trâu bò, ánh mắt già nua nhìn sang bên cạnh hỏi: “Cậu làm xong việc chưa?”
Trong giọng nói bình tĩnh lộ ra một tia không kiên nhẫn: “Khiến cả nhà đều là bụi, phì, cậu không có đầu óc à?”
Vân Chi
Ngô Dung xám xịt xách theo một cây chổi tới, ôn hòa nói: “Được rồi! Thầy có thể yên tâm ngủ.”
Cố Hoài Cẩn không thèm để ý đến anh ta, toàn bộ sức chú ý đều bị chén thịt cua kia hấp dẫn, thịt cua được ngâm trong rượu cay nồng trở nên trong suốt, tản ra mùi hương thấm vào ruột gan, lớp vỏ mỏng được ngâm mềm ra, càng cua đỏ au vẫn cứng rắn như cũ.
Cố Hoài Cẩn sống ở phương bắc, rất hiếm khi có cơ hội ăn hải sản, mùi hương ngọt ngào đến từ biển cả trong chiếc bát con kia khiến ông ấy không nhịn nổi.
Đầu lưỡi chạm vào thịt cua ngâm rượu cay nồng tỏa hương thơm ngọt ngào, khiến cả người ông ấy lâng lâng như say như mê, hàm răng nhai vỏ cua rổm rộp, hút ra từng thớ thịt trắng nõn bên trong. Thịt cua trắng như bông tuyết vậy, vừa mềm vừa dai vô cùng sảng khoái, khiến lòng ông ta nhộn nhạo, giống như gió xuân thổi qua khiến mặt hồ nổi lên gợn sóng.
Cố Hoài Cẩn gặm xong con cua cuối cùng, còn l.i.ế.m sạch nước trong bát, sắc mặt hơi phiếm hồng nói:
“Ăn ngon thật!”
“Chờ đợi nhiều ngày như vậy, không uổng phí, nhưng mà… Vó phải hơi ít hay không?”
Bất đắc dĩ Hạ Tùng Bách đành phải cho Kỹ sư Cố thêm nửa bát nữa, rồi dặn dò: “Món này tính hàn, đừng ăn nhiều quá, cẩn thận tiêu chảy.”
Cố Hoài Cẩn xua tay với anh tỏ vẻ không sao cả.
Lúc này Ngô Dung vẫn đang ở trong chuồng bò, anh ta cầm giẻ lên bắt đầu lau máng đựng thức ăn cho trâu bò. Sau đó còn xách hai xô nước đến, cần cù chăm chỉ giống như con trâu già, bắt đầu dọn dẹp đống cỏ khô nơi Cố Hoài Cẩn ngủ, không cẩu thả chút nào.
Có điều Cố Hoài Cẩn sẽ không cảm ơn anh ta, ngược lại ông ấy còn ghét bỏ, đang ăn uống ngon lành, tự dưng lại bị thằng nhóc không có mắt này khua ra một đống bụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Điều này khiến Cố Hoài Cẩn không thể không ôm bát, ngồi xổm dưới mái hiên nhà họ Hạ, bắt đầu thưởng thức bữa cơm trưa nay của mình.
Ông ấy múc một bát cơm nóng hổi, ăn lẫn với món cua ngâm rượu kia.
Ông ấy đang ăn cơm, thì Ngô Dung đi tới, lau mồ hôi ôn hòa nói: “Thầy, con về trước đây.”
“Sau này nếu có việc gì cần đến con, thầy cứ việc nói. Trước đây là do con không đúng, chỉ bo bo giữ mình, khiến thầy không có cách nào ở lại chỉ đạo công trình.”
“Con rất xấu hổ.”
Cố Hoài Cẩn trà trộn trong đám dân quê nghèo khổ thô bỉ lâu ngày, đã vứt hết tư tưởng thanh cao trước đây từ lâu rồi, gân cổ lên còn có thể mắng chửi vài câu đặc vị nhà quê, đột nhiên nghe thấy đối phương nói lời văn nhã như vậy, ông ấy nổi cả da gà lên.
Ông ấy vẫn vùi đầu ăn cơm, chẳng hề để ý nói: “Thôi, thôi!”
“Làm thầy kẻ khác tất cả đều là nợ, coi như tôi nợ các cậu, cuối cùng vẫn phải trả!”
Trong lòng Cố Hoài Cẩn lại nói thầm, thằng con trai ruột nhà ông đây cũng chưa từng đòi nợ ông ấy như vậy, đám rùa con này định lật trời à. Thật sự lòng ông ấy cũng rất hẹp hòi, cũng rất thù dai.
Cho dù là Tôn Tường, Vương Dương đang ngồi xổm trong nhà lao, hay là Hồ Tiên Tri, Ngô Dung mỗi ngày đều xum xoe chạy tới, đám người này đều đã bị ông ấy loại ra khỏi danh sách người được tín nhiệm rồi. Từng ngã một lần, ông ấy sẽ không bao giờ để mình ngã lần hai ở cùng một chỗ.
Thấy dáng vẻ hờ hững của Cố Hoài Cẩn, Ngô Dung cũng không nói gì thêm, chỉ xách theo cây chổi và hai cái thùng rỗng, yên lặng ra về.
…
Vừa về đến nhà Hạ Tùng Bách đã đi tìm thợ mổ Hà một chuyến, khẩn cầu ông ta để số heo con lại đừng g.i.ế.c vội, anh đã quyết định sẽ mua lại chúng.
Thấy cuối cùng còn kiếm thêm được chút tiền vốn, đương nhiên thợ mổ Hà rất vui lòng rồi. Đám heo con này chỉ đáng vài cân thịt, mổ ra cũng không được mấy đồng, ông ta vẫn giữ lại không g.i.ế.c để chờ Hạ Tùng Bách tới nhận.
Nên Hạ Tùng Bách vừa nói ông ta đã đồng ý ngay: “Được rồi!”
“Heo sữa yêm đều để lại cho cậu, nhưng mà cậu phải mau kiếm đủ tiền, tôi bằng lòng cho cậu nợ một nửa đã lỗ vốn rồi…”
Thợ mổ Hà lẩm bẩm.
Hạ Tùng Bách gật đầu, nghiêm túc trịnh trọng nói: “Sẽ nhanh thôi, chờ tôi nuôi heo tốt kiếm được tiền rồi sẽ đến cảm ơn ông.”
Nói xong anh để lại một bao t.h.u.ố.c lá Trung Hoa, rồi mới ra về.
Thợ mổ Hà mở bao thuốc tinh xảo ra, rút một điếu, cười mắng: “Thằng nhóc thối này, đã nghèo rách ra rồi còn mua thuốc.”
Ông ta không nhịn được nhớ đến mấy tháng trước, khi thằng nhóc kia cầm ba bao thuốc Trung Hoa đến lò mổ nói chuyện làm ăn. Cả người vừa cao vừa gầy, sau khi làm việc tại lò mổ, được thịt mỡ bồi bổ nhìn đã khỏe mạnh vạm vỡ hơn nhiều, mày rậm mắt to, tinh thần sáng láng, còn có vài phần đẹp trai tuấn tú.
Nhìn vào khiến người ta vững lòng tin.
Ông ta ngóng trông ngày bán hết số heo con cuối cùng đi, sớm rửa tay về nhà trồng trọt, sống cuộc sống nhàn nhã…