Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 158: Chụp ảnh (2)



"Nói chung những người có địa vị đều muốn giữ thể diện. Anh đến nhà máy của ông ta làm loạn vài ngày, ông ta lập tức ngoan ngoãn."

Nửa sự thật còn lại thì sao, thực ra anh đã thuê vài tên lưu manh cực kỳ hung ác, giả làm chủ nợ, mỗi ngày đều canh gác trước cửa nhà máy nơi Chúc Hầu Sinh làm việc và cả cửa nhà ông ta. Sau đó, khi Chúc Hầu Sinh cùng đường định báo cảnh sát, thì đám lưu manh trùm bao tải đánh cho ông ta một trận, ông ta đành phải ngoan ngoãn xuống nước.

Nhưng chuyện đen tối này vẫn không nên nói cho cô biết thì tốt hơn.

Hạ Tùng Bách nói: "Ông ta coi thường anh là người nơi khác đến… Anh lập tức tìm vài người địa phương đến chống lưng cho mình, ông ta lập tức ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn.”

Đâu chỉ có ngoan ngoãn, lúc này Chúc Hầu Sinh đang nằm trên giường ôm cái eo già nua của mình, rên rỉ mắng nhiếc bà Lý vì đã tùy tiện bán giấy nợ cho người khác. khoản nợ từ bao nhiêu năm như vậy rồi, bây giờ lại cố tình lấy ra, đúng là keo kiệt!

Kẻ vô lại đúng là kẻ vô lại!

Chúc Hầu Sinh ôm cái eo già nua của mình, lo sợ hỏi con trai: "Con ra ngoài nhìn xem, mấy kẻ đó còn làm loạn ở bên ngoài không?"

Con trai của Chúc Hầu Sinh đang làm việc trong chính phủ. Mấy ngày qua đã bị ông ta làm mất hết mặt mũi. Anh ta bất đắc dĩ nói với Chúc Hầu Sinh: " Chẳng lẽ cha vẫn chưa trả hết nợ sao?"

Gia đình Chúc Hầu Sinh đáng thương, từ đầu tới cuối vẫn chưa gặp được Hạ Tùng Bách, "chủ nợ" chân chính của mình, còn tự cho là bà Lý đã bán giấy nợ cho người khác, còn bọn chủ nợ chính là đám lưu manh độc ác kia.

Hạ Tùng Bách khẽ ho một tiếng, nói: "Đòi được tiền rồi, chuyện này coi như đã xong, đừng nghĩ tới nữa!”

Triệu Lan Hương gật đầu đồng ý, họ ngồi xe buýt từ phố xá sầm uất đến khu dân cư rồi đến vùng ngoại ô, từ những tòa nhà dày đặc đến những ngôi nhà gạch đỏ, dần biến thành những ngôi nhà nhỏ bằng đất và những túp lều rơm ở vùng nông thôn, trên xe buýt cuối cùng chỉ còn lại hai hành khách duy nhất.

Hạ Tùng Bách yên lặng nhét chiếc ghim cài áo vào tay Triệu Lan Hương.

"Tặng em."

Triệu Lan Hương mở lòng bàn tay ra, nhìn thấy chiếc ghim cài áo bằng bạc hình hoa sơn chi, cô nheo mắt lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

"Tặng em?"

Hạ Tùng Bách gật đầu, đôi tai đỏ bừng.

Triệu Lan Hương thích hoa sơn chi không phải không có nguyên nhân, nước hoa trên người cô cũng có mùi này, bởi vì lão chồng già của cô rất yêu thích mùi hương ấy, nên cô cũng “yêu ai yêu cả đường đi lối về”.

Nhân lúc tài xế không chú ý, đang ở vùng ngoại ô dân cư thưa thớt, Triệu Lan Hương hạnh phúc hôn anh một cái.

Xe buýt dừng lại, chờ một lúc lâu cũng không có thêmkhách, tài xế nghỉ ngơi một lát rồi theo đường cũ trở về, làn gió mát lạnh của vùng ngoại ô thổi vào qua cửa kính xe.

Cô vén mái tóc dài mềm mại lên,nhẹ nhàng, khe khẽ ngâm nga:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Khi em già tóc bạc và người hay mệt lắm,

Gật gù bên bếp lửa, nhặt trang sách dưới thềm."

...

Và yêu cả muộn phiền qua từng dấu chân chim;

Em cúi xuống nhẹ nhàng cơi ngọn lửa cho cao...."*

Khuôn mặt Hạ Tùng Bách nóng như lửa đốt.

Tình yêu có lúc giận lúc hờn, lúc lên cao, lúc lại ẩn náu không ai tìm ra được.

Câu hát của cô khiến anh nhớ tói, nhiều năm trước, bà Lý chật vật bế cháu nội, tay cầm chiếc quạt bồ quỳ, vừa quạt vừa đọc những bức thư chồng bà viết cho bà.

Hạ Tùng Bách im lặng quay mặt đi, từ tai xuống tận cổ đều đỏ bừng.

Buổi chiều, mặt trời như lòng đỏ trứng gà dần chìm khuất núi. Nhiệt độ không khí giảm mạnh, có chút lạnh.

Sau khi hai người hoàn thành chuyến du lịch bằng xe buýt, một người khóe miệng vui vẻ như ánh nắng, người còn lại thì yên lặng đi sau.

Về đến khách sạn, cả hai bắt đầu thu xếp hành lý để hôm sau lên xe lửa.

Hạ Tùng Bách gấp gọn từng bộ quần áo bỏ vào trong vali, tám chiếc đồng hồ hiệu "Longines" mới tinh phản chiếu ánh bạc lạnh lẽo, mặt đồng hồ đơn giản mà tinh xảo, trong không gian yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng tích tắc rất nhỏ. .

Anh lặng lẽ lấy tám chiếc đồng hồ ra, bỏ vào túi rồi rời khỏi khách sạn.

Vân Chi

...

Tác giả có chuyện muốn nói:

*"Khi em về già"

—William Butler Yeats, 1893

Vở kịch nhỏ:

Bà chủ Hương: Anh Bách, anh đã giấu tận tám chiếc Longines! Tận tám chiếc! Hóa ra đại gia đều thâm tang bất lộ như vậy :)

Bách ca: Im lặng sờ gáy không nói gì


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com