Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 152: Đến thành phố S (2)



Anh bước chân bò lên giường nằm, không gian quá nhỏ hẹp so với thân hình cao lớn của anh, anh ngửi chăn đệm một chút, lấy ra một bộ quần áo từ trong hành lí đưa cho cô nói: “Em lót nó ngủ đi.”

Triệu Lan Hương nhận lấy quần áo anh đưa, lót dưới người.

Ra ngoài cảm giác thoải mái hơn hẳn, không cần che dấu, có thể thoải mái đón nhận ý tốt của Hạ Tùng Bách. Đi với anh cũng rất tốt, anh lo lắng mọi thứ và luôn chăm sóc cô.

Mấy ngày trước một mình cô ngồi tàu hoả, dù vô cùng mệt mỏi nhưng cũng không dám nhắm mắt, tập trung để ý hành lý của mình.

Tàu hoả lao ầm ầm đi thẳng về phía đông, băng qua những ghềnh đá, trải qua những đồng lúa chín, đi qua cầu nhỏ nước chảy dữ dội trước nhà, rồi tới núi non hoang sơ, đoàn tàu dài đi từ vùng núi đến đồng bằng, màu xanh mướt đẹp mắt dần dần bị màu khô vàng thay thế.

Buổi sáng bốn ngày sau, bọn họ xuống xe, đã tới thành phố S.

Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách cầm thư giới thiệu, tìm một nhà khách để ở.

Lần này Hạ Tùng Bách nhất định phải thuê hai phòng cạnh nhau, ngập ngừng một lát, anh nói: “Nếu có việc gì, em chỉ cần gọi một tiếng, anh ở này bên kia lập tức nghe thấy.”

Triệu Lan Hương chẳng thể nói gì nữa, chỉ nhìn anh, mím môi cười.

Người đàn ông này đúng là không biết đùa gì cả, tối hôm đó cô chỉ nói mấy câu, cuối cùng anh hôn cô trong mộng, đến anh cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Thuần khiết đến nỗi, xem cô như hồng thủy mãnh thú.

Hạ Tùng Bách xách hành lí của hai người, đưa cô về phòng rồi mới đến phòng nhỏ của mình, anh mở vòi nước rửa mặt tắm một cái. Dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen chảy xuống rửa sạch mọi mệt mỏi trong từng kẽ lông của anh. Vòi nước màu bạc mặt ngoài sáng bóng, lờ mờ có thể thấy được bóng người. Mặt gương trơn bóng, soi rõ thân hình cao lớn của anh.

Thành phố lớn quả nhiên không phải nơi địa phương nhỏ như quê anh thể so sánh được, khắp nơi đều sáng sủa mĩ lệ, lộ ra hơi thở thời đại.

Đôi mắt u ám của Hạ Tùng Bách nhìn thẳng vào mắt mình trong gương, ánh mắt tối sầm lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Anh mặc bộ quần áo sạch sẽ vào, chính là bộ cô vừa mới may cho anh, mới tinh lại gọn gàng phẳng phiu, thẳng thớm không có một nếp nhăn nào.

Hạ Tùng Bách ra khỏi khách sạn, mua mấy cái bánh bao ở tiệm cơm quốc quanh.

Người bản xứ ở đây nói giọng nhẹ nhàng mềm mại, dù có cãi nhau cũng rất mạch lạc êm tai. Tuy Hạ Tùng Bách nghe không hiểu, nhưng anh lại có chút khát khao.

Anh thích đô thị phồn hoa, đường đi chen chúc, tùy ý có thể thấy được xe Phượng Hoàng, xe Vĩnh Cửu, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy xe hơi nhỏ hù c.h.ế.t người, quần áo nam nữ cũng khác so với nông thôn.

Vân Chi

Hạ Tùng Bách cầm theo bánh bao được bọc giấy dầu, quay về khách sạn.

Triệu Lan Hương tắm rửa xong mới ăn bánh bao thịt mềm mại, cô hỏi Hạ Tùng Bách: “Hôm nay đi thăm bạn cũ của bà sao?”

Hạ Tùng Bách nghe thế, biết đối phương muốn đi chung, nhưng anh không muốn để cô đi đòi nợ với mình, nhiều năm như vậy người bạn cũ kia không có chủ động trả tiền, nhiều năm sau chưa chắc đã nhớ tới.

Lần này anh đi có thể là tự rước lấy nhục, sao anh có thể để cô phải chịu ánh mắt lạnh lùng của người khác.

Thế nên Hạ Tùng Bách nói: “Anh cho em tiền, em đi mua một chiếc đồng hồ đi.”

Anh cũng không biết giá cả đồng hồ là bao nhiêu, nên lấy ra cho cô hai trăm tệ, tiện thể đưa luôn cho cô phiếu công nghiệp anh đã chuẩn bị từ trước. Tuy rằng bây giờ anh rất thiếu tiền, nhưng đồng hồ của người ta đã để anh dùng rồi, giờ tới thành phố S, Hạ Tùng Bách nhất định phải mua cho cô một cái.

Ban đầu Triệu Lan Hương nói mình đến thành phố S mua đồng hồ chỉ là cái cớ.

Cô biết anh thiếu tiền, trong lúc quan trong này sao cô có thể lấy của anh nhiều tiền như vậy.

Cô mím môi nói: “Không cần đâu!”

“Em không muốn mua đồng hồ nữa rồi, em đi dạo một chút xem có đồ gì tốt không.”

Bạn gái đã nói như vậy, Hạ Tùng Bách không thể nói gì hơn, anh đưa tiền cho cô, bản thân thì cầm chiếc mũ nỉ ra khỏi khách sạn, rất nhanh bóng dáng đã hòa vào trong biển người như thủy triều...


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com