Đúng ngày cuối tuần, Triệu Lan Hương không phải làm việc nên dậy rất muộn.
Kỹ sư Ngô rất khác với kỹ sư Tôn, anh ta là người chậm chạp, tiến độ công trình cũng chậm chạp, dù có thúc đẩy tiến độ vẫn chậm rì rì, vì thế công việc của mọi người không vất vả lắm, công điểm cũng bị cắt giảm, mỗi ngày chỉ có thể kiếm được tám công điểm. Điều này cũng khá tốt, sau khi thu hoạch vụ thu, bận rộn trồng trọt vụ mới xong xuôi, là thời điểm nông nhàn, mỗi ngày các xã viên có thể kiếm được không nhiều điểm công lắm, tám công điểm là đủ rồi.
Tuy nhiên, Triệu Lan Hương thấy Hạ Tùng Bách đã trở nên "lười biếng", cũng không biết là anh đã tìm được công việc gì mới để làm, mà trông anh còn mệt mỏi hơn trước.
Chỉ cần nghiêng đầu nhắm mắt là có thể lăn ra ngủ ngay, ngủ say như chết.
Cô đợi tới trưa mới đánh thức anh dậy.
Triệu Lan Hương bưng bát cháo thịt, đặt lên bàn rồi nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng.
Sau khi đã ngủ đủ giấc Hạ Tùng Bách mới rời giường, anh lập tức nhìn thấy bát cháo trên bàn.
Rửa mặt xong anh lặng lẽ ăn cháo, tính toán số tiền còn lại trong tay, cộng với số tiền dành dụm ở chỗ bà nội, còn chưa đến một phần mười.
Hạ Tùng Bách đến phòng bà nội, hỏi: "Nhà chúng ta còn vàng để đào không?
Bà nội anh chậm rãi ngồi dậy, giọng nói khàn khàn, già nua giống như vừa bị giấy nhám chà xát.
"Hết rồi!"
"Thiếu tiền à?"
Bà hỏi.
Hạ Tùng Bách gật đầu.
"Cháu cần một số tiền để tìm công việc khác."
Bà thở dài: “Không có vàng, đồ bỏ đi thì còn nhiều lắm”.
"Nào là ngọc bích, mã não, bảo thạch..."
Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, bao nhiêu kỳ vọng trong lòng lập tức biến mất.
Anh nói: "Bà ơi, chỗ bà còn bao nhiêu tiền, cho cháu một ít."
Nghe anh nói như vậy, bà nội bảo anh lấy ống tiết kiệm ra, trừ một số tiền để tiêu dùng trong gia đình, tất cả số tiền còn lại đều đưa cho cháu trai.
Bà nói: "Cháu dùng giấy nợ này để đòi nợ. Nếu người đó còn sống, lấy lại được thì sẽ có tiền, không lấy được thì không có tiền. Nghĩ lại thì thực ra cũng không phải chúng ta không có tiền... "
Bà lấy di vật của chồng cùng giấy nợ ra, sau bao nhiêu năm bị bào mòn, tờ giấy trắng bây giờ đã trở nên dễ rách, ố vàng và mục nát.
Đôi mắt u ám của Hạ Tùng Bách lóe lên một tia sáng, anh cẩn thận cất giấy nợ vào trong hộp, cho vào túi.
"Cháu đi đòi nợ đây, cám ơn bà nội. Nếu kiếm đủ tiền, cháu sẽ cưới vợ, sinh cho bà một đứa cháu mập mạp để bà ôm."
Gương mặt đầy nếp nhăn của bà nội anh cười cươi như mộ đóa hoa cúc.
Trong mắt hiện lên sự khao khát, tức giận thở dài nhìn cháu trai mình: "Đừng có ba hoa, đi kiếm tiền đi."
Hạ Tùng Bách lấy được giấy nợ, người nợ lại ở tỉnh ngoài, suy nghĩ một lúc anh dứt khoát thu dọn hành lý, mang theo hai bộ quần áo sạch sẽ chuẩn bị lên đường.
Vốn dĩ Triệu Lan Hương muốn tranh thủ cuối tuần đi chợ đen với anh để kiếm ít tiền, kết quả lại nghe tin anh sắp đi xa khiến cô không kịp trở tay.
"Anh định đi mấy ngày?"
Hạ Tùng Bách lắc đầu: "Anh không biết, nhưng anh sẽ quay lại sớm thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Triệu Lan Hương nghe vậy lập tức cảm thấy anh sẽ đi mấy ngày liền, cô còn chưa kịp chuẩn bị cho anh thứ gì để anh ăn trên đường đi, cô hỏi: "Đi đâu vậy, có xa không?"
Hạ Tùng Bách nói: "Thành phố S, bạn cũ mà bà nội quen biết trước đây ở đó... Anh định đến thăm."
Sao phải đến thăm bạn cũ vào ngay lúc này? Đôi lông mày tinh tế của Triệu Lan Hương nhíu lại.
Kết hợp với chuyện anh vừa mất việc ở trại heo cách đây vài ngày, cô vội hỏi: "Anh định đi vay tiền à?"
Hạ Tùng Bách lắc đầu: "Chỉ là đi thăm một người bạn cũ thôi, em đừng lo."
Anh ngại ngùng không dám tiết lộ việc đòi nợ cho cô biết, nhắc đến chuyện đòi nợ sẽ phải nhắc đến chuyện mua heo con, việc mở một trai nuôi heo mới rất mạo hiểm, cô không nên biết vẫn tốt hơn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô dính người như vậy, sợ rằng cũng không lừa được bao lâu.
Triệu Lan Hương vội nói: "Em cũng muốn đi, đưa em theo cùng."
"Nhân tiện, mua một chiếc đồng hồ và kem dưỡng da."
Cô lớn tiếng nói trước: "Anh làm chuyện của mình, em sẽ không xen vào chuyện của anh. Em mua đồ của em."
Hạ Tùng Bách nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, trong đó ẩn chứa ánh mắt kiên định không gì lay chuyển được, đầu anh đau nhức, ngoài mang cô đi cùng anh còn có thể làm gì nữa.
Anh nói trái lương tâm: "Đi lấy hai bức thư giới thiệu, nói trước lần này phải thuê hai cái phòng đó."
Triệu Lan Hương vui mừng đồng ý, cô đi đến chuồng bò với Hạ Tùng Bách, giải thích với Kỹ sư Cố chuyện bọn họ muốn đến thành phố S.
"Chức vụ" của Kỹ sư Cố đã được khôi phục, ông ta có thể dùng thân phận kỹ sư công trình, để viết giấy giới thiệu mua vật liệu cho hai người Hạ Tùng Bách, cũng thuận tiện để thuê khách sạn.
Cố Hoài Cẩn không bằng lòng để Triệu Lan Hương ra ngoài lắm, vì nghĩ đến bữa ăn phúc lợi mỗi ngày của mình.
Ông ta bất đắc dĩ nói với Triệu Lan Hương: "Cô phải về sớm đấy nhé."
"Vừa mới về được mấy ngày, lại muốn chạy ra ngoài, đồ ham chơi!"
Triệu Lan Hương mỉm cười cất giấy giới thiệu vào trong túi, dừng lại nói: "Tiện thể, qua đó tôi sẽ mang ít đặc sản về cho ông."
Nghe vậy Kỹ sư Cố lập tức ngậm miệng lại.
Hạ Tùng Bách vỗ vai cô nói, "Đi thôi."
Anh đẩy xe đạp, để Triệu Lan Hương đạp xe, còn anh xách theo hành lý từ từ ra khỏi đại đội, đi đến đường núi, hai người mới hội hợp, cùng nhau đạp xe qua đường núi, đi thẳng lên trên huyện.
Triệu Lan Hương nắm lấy góc áo Hạ Tùng Bách, ca hát vui vẻ.
"Anh Bách, chắc anh chưa từng đến thành phố S phải không?"
***
Vở kịch nhỏ:
Bách ca cầm giấy nợ trên tay, nhìn bà nội bằng ánh mắt phức tạp.
Tác giả: Đi đòi nợ đi, chàng trai!
Anh Bách: Tôi nghe nói nam chính trong những truyện khác đều có gia tài khổng lồ. Sao đến lượt tôi... Tất cả đều biến thành một tờ giấy nợ?
Tác giả: "..."
Vân Chi
Chia sẻ một bình luận nho nhỏ, rất thú vị, đọc xong là muốn cười:
Nam chính của nhà người khác: Đẹp trai quá, giàu thế này, tôi muốn quẹt thẻ của anh ta!
Nam chính của nhà này: Anh ấy nghèo đến nỗi chỉ được mỗi cái mặt, muốn quyên tiền cho anh ấy cưới nữ chính quá, để bọn họ sớm sinh quý tử.