Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 142: Nơi này có sẵn giường cho anh ngủ (2)



Triệu Lan Hương ngồi xe một ngày một đêm, vác theo rương hành lý nặng trĩu phong trần mệt mỏi về tới thành phố N.

Vốn dĩ khi đi chỉ mang nửa rương hành lý, lúc về lại bị Phùng Liên nhét tràn đầy, nặng đến nỗi cô sắp không khiêng nổi.

Hạ Tùng Bách làm liền một mạch xong công việc cả ngảy, rồi sung sướng đạp xe đến nhà ga đón bạn gái mình. Hai chân anh dẫm lên chiếc xe Phượng Hoàng, chạy qua quãng đường núi khoảng mười mấy dặm, rồi ngồi ô tô. Anh đi chuyến xe cuối cùng, khi đến ga tàu hỏa, bóng đêm đã đen ngòm, trên đường thưa thớt người qua lại.

Vừa liếc mắt một cái anh đã trông thấy bạn gái mình đang ôm hành lý sắp ngủ gật ngồi chờ trong đại sảnh, khiến trái tim anh run rẩy.

“Em quay lại rồi à.”

Anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào mái tóc đen nhánh kia, nhỏ giọng nói.

Vốn dĩ Triệu Lan Hương đang buồn ngủ sắp nằm ra chiếc rương gỗ của mình, đột nhiên bừng tỉnh.

Cô vui vẻ ngẩng đầu lên, thì trông thấy người đàn ông cũng phong trần mệt mỏi. Khuôn mặt màu lúa mạch của anh dính đầy tro bụi, rất nhếch nhác, chỉ có cặp mắt đen nhánh lấp lánh kia vẫn tràn đầy tinh thần như cũ, giống như đang tỏa sáng vậy.

Hạ Tùng Bách khiêng rương hành lý của cô lên, vác trên vai.

Anh hỏi: “Đói bụng chưa?”

Triệu Lan Hương gật đầu, sờ sờ bụng.

Hạ Tùng Bách móc ra chiếc bánh bột ngô nóng hầm hập từ trong túi, bánh này anh bỏ ra năm mao tiền mua của một gia đình khi vừa xuống xe.

Triệu Lan Hương nhận lấy chiếc bánh trong tay anh, vẻ mặt hạnh phúc bắt đầu gặm bánh.

Hai tay Hạ Tùng Bách vác theo chiếc rương gỗ, yên lặng đi sau bạn gái mình, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào bóng dáng yểu điệu của cô, trái tim đập thình thịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Mãi cho đến khi ra khỏi ga tàu, anh mới hé răng: “Anh không đạp xe tới đây…”

Nếu đạp xe theo đường núi từ nông thôn lên thành phố, thật sự đạp đến nửa đêm cũng chưa tới được, hơn nữa cô mỏng manh yếu đuối như vậy sẽ không chịu nổi xóc nảy.

Nhưng mà bây giờ… Chuyến xe cuối đã đi rồi.

Triệu Lan Hương mím môi, nhìn chằm chằm người đàn ông đang quẫn bách, yên lặng lấy một lá thư giới thiệu từ trong túi móc ra.

Vân Chi

“Đến khách sạn ở tạm một đêm, vốn dĩ em cũng không muốn lên đường khi trời tối thế này.”

Hạ Tùng Bách gật đầu khiêng hành lý đi theo cô, xuyên qua đường phố phồn hoa, đến một khách sạn của nhà nước.

Triệu Lan Hương lấy thư giới thiệu ra, thanh toán tiền, lễ tân khách sạn nghi ngờ nhìn đôi nam nữ trước mặt, Triệu Lan Hương giải thích: “Anh ấy là anh trai tôi.”

Trong niên đại này quan hệ nam nữ vẫn bị quản lý tương đối nghiêm, nhưng nhìn khách hàng tự nhiên như vậy, rất khó khiến người ta nghi ngờ. Có lẽ là do người đẹp đều có đôi phần giống nhau, người lễ tân tạm chấp nhận hai người này có quan hệ anh em.

Hạ Tùng Bách yên lặng mang hành lý vào phòng cho cô, đầu anh đổ đầy mồ hôi, đi tới trước vòi nước rửa mặt, cả người ướt sũng ra khỏi phòng, ngồi trên ghế lau qua nước trên mặt.

Anh ho khan một tiếng, nói: “Anh ra ngoài tùy tiện ngủ một đêm, sáng mai tới đón em.”

Triệu Lan Hương đang đi một đôi giày da đen, chân đạp trên sàn xi măng cũ kỹ phát ra tiếng kêu cộc lốc, cô bước đến gần Hạ Tùng Bách, đôi môi căng bóng khẽ mím lại, khóe miệng cong lên.

Dễ nhận ra cô rất không vừa lòng với ý tưởng này của Hạ Tùng Bách.

“Ra ngoài tùy tiện một đêm, là ý nghĩ gì vậy. Ngủ ngoài vỉa hè sao?”

“Nơi này có sẵn giường cho anh ngủ, sao còn phải ra ngoài chắp vá một đêm?”

Hai tay Triệu Lan Hương khẽ động, chống hai bên thành ghế anh đang ngồi, ung dung nhìn khuôn mặt thẹn thùng, và cơ thể rắn chắc của anh…


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com