Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 136: Chờ tin tức tốt của anh (2)



Hai ngày sau, Triệu Lan Hương xách theo một rương gỗ đựng vài bộ quần áo và đặc sản lên xe lửa. Cô không mua được vé nằm, trong niên đại này vé giường nằm dành cho người có thân phận, nhân tài mới có thể mua được, nhưng cô vẫn may mắn mua được vé đứng, chỉ cần đặt rương gỗ xuống, cô ngồi lên trên là được.

Cứ như vậy, Triệu Lan Hương ngồi trên rương gỗ cứng rắn, đi về thành phố G, ngồi trên xe lửa một ngày một đêm, lúc Triệu Lan Hương về đến thành phố G trời đã sắp tối rồi.

Cô không vội về nhà trước, mà lấy thư giới thiệu do Kỹ sư Cố viết ra, đi tới đại viện nơi gia đình quân nhân sinh sống.

Vệ binh đứng gác nghiêm túc kiểm tra đối chiếu thân phận của cô, mãi cho đến khi người kia đưa thư giới thiệu của cô cho Cố Thạc Minh, mới có một người lính đến đây đón Triệu Lan Hương.

Nhìn thấy cô gái trẻ tuổi, môi hồng răng trắng, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, vô cùng có khí chất này, đám binh sĩ trong đại viện đều đỏ mặt quay người đi. Đây là bạn gái của doanh trưởng Cố sao, vẻ ngoài đúng là xinh đẹp lanh lợi.

Triệu Lan Hương không hề biết phong thư giới thiệu của Kỹ sư Cố này, đã khiến cho đám binh lính kia hiểu lầm.

Rất nhanh, cô đã gặp được người mà mình muốn gặp.

Người đàn ông đó cao gầy, khoảng mét tám, để tóc ba phân, ngũ quan đoan chính tạo cho người ta cảm giác rắn rỏi.

Triệu Lan Hương nhìn Cố Thạc Minh, hơi cảm khái, một lúc lâu sau mới nói: “Chúng ta ngồi chỗ nào nói chuyện một lát?”

Sau đó Cố Thạc Minh định đưa cô đến nhà ăn, nhưng mà Triệu Lan Hương không đồng ý, chỉ đi tới nửa đường đã dừng lại.

Mười phút trước, Cố Thạc Minh đang ở nhà nấu cơm, cơm vẫn chưa chín, cửa đã bị người ta gõ ầm ầm, lính cần vụ hứng thú chạy tới nói: “Bên ngoài có một cô gái tới tìm anh, nghe nói là do cha anh giới thiệu.”

Cố Thạc Minh có cảm giác “Không hiểu ra sao”, ngay cả cơm anh ta cũng chưa ăn, vội vàng đi gặp cô gái mà cha ruột anh giới thiệu tới.

Gặp được người, xem xong thư, anh ta mới biết cô chính là thanh niên trí thức Triệu đến từ thôn Hà Tử, anh ta thu lại vẻ mặt nghiêm túc hàng ngày, ấp úng nói: “Cha tôi làm… làm chuyện bậy bạ…”

“Gần đây ông ấy thế nào?”

“Ngoài việc ở chuồng bò, làm việc nặng nhọc ra, những chuyện khác đều khá tốt. Ông ấy rất lạc quan.” Triệu Lan Hương nói.

Cố Thạc Minh cảm kích nói: “Đa tạ các cô đã chiếu cố……”

Sau khi cảm ơn xong, bầu không khí trở nên yên lặng, anh ta cũng không hiểu được ý đồ đến đây của đối phương, cũng không biết vì sao cha mình lại giới thiệu cô gái này đến, chẳng lẽ muốn anh ta “Chăm sóc” sao? Chuyện này không thể được, binh lính như anh công việc rất bận rộn, sao có thờ gian chăm sóc cô gái nũng nịu như vậy.

Ngay lúc Cố Thạc Minh đang suy xét xem nên sắp xếp chỗ ở thế nào, thì Triệu Lan Hương đã nói thẳng vào vấn đề:

“Tôi cần anh giúp đỡ.”

“Có qua có lại, tôi cũng sẽ tặng cho anh một “Món quà” lớn.”

Triệu Lan Hương nhìn anh ta không hề chớp mắt, dùng giọng nói nhỏ nhẹ bình tĩnh nói: “Hiện giờ Tưởng Kiến Quân đang là cấp dưới của anh nhỉ, tôi cần anh điều anh ta đi quân bộ thành phố B tiến tu một năm.”

Nghe xong câu này, ánh mắt vốn dĩ lười biếng thư thái của Cố Thạc Minh lập tức trở nên sắc bén, anh ta nghiêm giọng dạy dỗ cô.

“Đây là chuyện cơ mật quan trọng, nếu còn tiếp tục đàm luận tôi sẽ bắt giam cô lại.”

“Rốt cuộc cô là ai?”

Triệu Lan Hương lấy giấy bút ra, viết “Món quà” mà cô nói cho anh ta xem. Hai hàng cực nhỏ, lại rất tinh tế xinh đẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cố Thạc Minh cầm lấy tờ giấy, ánh mắt sắc bén phủ đầy kinh ngạc, vừa nghi ngờ, vừa cảnh giác.

Anh ta xé nát tờ giấy bỏ vào trong túi, nói: “Đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài.”

Triệu Lan Hương đứng dậy, đi theo anh ta ra ngoài, đi đến nơi yên tĩnh không người, cô nhỏ giọng nói: “Tôi chờ tin tức tốt của anh.”

Cố Thạc Minh ngơ ngác nhìn cô gái yếu đuối nhu nhược này, sau khi cô biến mất ở cuối con phố, anh ta mới quay về ký túc xá của mình. Chuyện đầu tiên sau khi quay về chính là đôt mảnh giấy kia thành tro tàn.

Vân Chi

Mẹ nó, cô gái này quá tà môn.



Sau khi xách rương hành lý về đến nhà, Triệu Lan Hương mới nhẹ nhàng thở ra, trên mặt đều là ý cười vui vẻ.

Cô dùng chìa khóa mở cánh cửa nặng nề ra, lúc này em trai Tiểu Hổ Tử của cô đang nằm bò ra bàn đếm ngón tay làm toán.

Nghe thấy động tĩnh, cậu lẩm bẩm ấm ức nói: “Hổ Tử tính không ra!”

“Mẹ ơi con không học nữa!”

“Con muốn ——”

Khi ngẩng đầu lên, lời cậu muốn nói lập tức nghẹn trong họng, cậu bé kinh ngạc đỏ mắt.

Tiểu Hổ Tử nhìn người đang đứng ngoài cửa cười hì hì, bật khóc hu hu, kích động chạy đến nhào vào lòng Triệu Lan Hương, hai chân ôm chặt lấy người cô giống như con khỉ.

Tiểu Hổ Tử khụt khịt nói: “Đi học không vui chút nào, Đại Nữu chị gạt người, gạt người!”

Triệu Lan Hương lấy một miếng xoài khô ra, xoài khô này cô dùng quả xoài của thôn Hà Tử làm ra, vừa ngọt ngào vừa tươi mới.

Tiểu Hổ Tử nhận được miếng xoài khô mới buông tay ra, trượt xuống khỏi người Triệu Lan Hương. Cậu nếm thử một miếng, rồi chép chép miệng, vị xoài ngọt ngào ăn cực kỳ ngon khiến cậu hưởng thụ nheo lại mắt, vừa rồi hốc mắt còn đỏ, bây giờ đã bị một miếng xoài khô dỗ dành.

Triệu Lan Hương buông rương hành lý xuống, nắm tay cậu đi tới trước bàn.

“Chỗ nào em tính không ra, để chị dạy em.”

Cô nhìn mấy câu đố toán học đơn giản, buồn cười véo mũi em trai mình. Sau đó lấy hết kẹo trên người ra, xếp thành tường đống, bảo em trai đếm từng viên. “Một, hai, ba, bốn, năm, Hổ Tử ăn hết ba viên, cho chị một viên, Hổ Tử còn lại mấy viên?”

“Một.” Tiểu Hổ Tử chớp đôi mắt mê mang, lau nước mắt, ôm nàng đùi cô khóc hu hu.

“Đại Nữu sau bây giờ chị mới về, em còn tưởng rằng chị sẽ không về nữa!”

Triệu Lan Hương buồn cười xoa đầu em trai mình, rồi lấy quần áo mình cố ý làm cho cậu từ trong rương hành lý ra.

Một chiếc áo sơ mi màu xám bình thường, phối với một chiếc quần đen, mặc vào nhìn xám xịt như chuột đồng, nhưng trẻ con mềm mại trắng hồng mặc vào lại rất đáng yêu, khiến bộ quần áo không có gì đặc biệt bắt mắt hơn rất nhiều. Cậu mặc quần áo mới vào, vui vẻ sờ tới sờ lui, cực kỳ thích.

Triệu Lan Hương lại lấy ra cá chạch phơi khô, hến nước ngọt, một sọt tre đựng cỏ khô dùng để bọc trứng gà từ trong rương hành lý ra ngoài, những thứ này đều là đồ tầm thường ở nông thôn, mang về cho cha mẹ nếm thử cũng không gặp phải phiền toái không cần thiết, Sau khi cất gọn hành lý, cô dắt Tiểu Hổ Tử đến cửa hàng bán lẻ một chuyến, mua cho cậu một túi kẹo mạch nha, bản thân thì mua hai chiếc móng heo, và một đống xương ống heo hai mao tiền không cần phiếu.

Ở nông thôn có đất trồng rau, rau xanh không đáng giá tiền, nhưng ở trong thành phố lại là đồ hiếm có, rơi vào đường cùng Triệu Lan Hương đành phải nhặt mấy củ khoai tây còn thừa, rồi mua thêm một túi bột mì.

Một mình cô tay trái xách theo thịt và xương heo, tay phải xách túi bột mì nặng trĩu, còn Tiểu Hổ Tử thì ôm khoai tây tung ta tung tăng đi sau chị gái, hạnh phúc nói: “Đại Nữu tối nay chị nấu cơm à?”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com