Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 134: Đêm tân hôn



Ánh trăng trong trẻo rơi trên đống cỏ khô tại chuồng bò, đồng thời cũng rơi trên sân nhỏ trơ trọi của nhà họ Lý.

Hạ Tùng Diệp múc nước, rửa sạch son phấn trên mặt, đun nước nóng mang vào phòng lau người cho Lý Đại Lực.

Khuôn mặt ngăm đen của Lý Đại Lực lập tức đỏ lên, tuy rằng anh ta không uống rượu, nhưng mặt còn đỏ hơn kẻ uống nhiều.

Ánh đèn lập lòe phát ra từ chiếc đèn dầu hỏa cũ kỹ, thi thoảng bấc đèn lại phụt lên một tiếng nho nhỏ, Hạ Tùng Diệp khêu bấc đèn lên, nghe bà nội cô nói đêm tân hôn không được để nến tắt, nhưng mà bọn họ mua không nổi cây nến to, đành phải đốt đèn dầu.

Trái tim Lý Đại Lực bỗng nhiên đập vô cùng nhanh, n.g.ự.c nóng lên, giống như có thể nghe được tiếng m.á.u đang chảy trong đầu.

Hạ Tùng Diệp vẫn đang lau tóc, thấy Lý Đại Lực nằm im bất động, chị nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh ta một cái: “Sao, không ngủ?”

“Lau mình rồi, mau ngủ đi.”

Lý Đại Lực sinh ra chút hờn dỗi, thành thành thật thật bắt đầu lau người.

Anh ta vuốt ve đôi chân tê liệt chưa khỏe lại của mình, tức giận áp xuống lửa nóng trong lòng đàn ông.

Cặp đùi từng to khỏe hiện giờ đã trở nên yếu ớt xấu khí, khả năng cả đời này cũng không khỏe lại được, sao anh còn mặt mũi nghĩ đến những chuyện kia.

Thấy ánh mắt chồng mình phát ra cảm xúc nản lòng, Hạ Tùng Diệp bước đến, ngồi xổm xuống, cầm lấy giẻ lau, bắt đầu lau người cho anh.

“Sẽ tốt lên thôi, đừng sợ.”

Lý Đại Lực kêu a a, cô vợ anh tuy rằng gầy, nhưng sức lực lại không nhỏ, vết chai trên ngón tay lướt trên da thịt, khiến anh ta cảm thấy ngứa ngáy.

Tay anh ta nắm được chỗ nở nang nhất trên người vợ mình nói: “Đừng lau nữa, tốn thời gian.”

Hạ Tùng Diệp xấu hổ, giận dữ lại có chút hoảng sợ kêu ê a, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt người đàn ông của mình.

……

Ngày hôm sau, khi Hạ Tùng Bách rời giường, thì phát hiện ra ngoài trời đã sáng rõ.

Anh xoa đầu nặng nề của mình, buồn bực vỗ vài cái.

Vân Chi

Ngủ quên rồi.

Triệu Lan Hương nghe thấy động tĩnh, cũng rời giường, cô cười hì hì gọi Hạ Tùng Bách: “Mau dậy ăn cơm đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Lát nữa còn phải lên núi làm việc.”

Nói xong cô tiện tay đưa đồ cho anh, Hạ Tùng Bách nhận được một thứ gì đó giống như một miếng vải, anh xoa ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, hỏi:

“Đây là…Gì?”

Anh có chút sững sờ.

“Quần áo, anh vẫn chưa tỉnh ngủ sao?” Triệu Lan Hương mỉm cười hỏi, giục anh mau mặc thử.

“Mặc thử xem có vừa người hay không.”

Triệu Lan Hương chưa từng dùng thước dây đo người cho Hạ Tùng Bách, nhưng cô có lòng tin.

Từng ngồi sau xe anh vài lần, có nhắm mắt cô cũng có thể đoán ra được kích cỡ của anh.

“Không phải…… Ý anh là, sao lại cho anh?”

Đột nhiên được đưa cho một bộ quần áo, khiến Hạ Tùng Bách không thể hiểu được, đồng thời trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Bộ quần áo này là quần áo em bận rộn may vá suốt mấy ngày qua sao? Anh, anh còn tưởng rằng em may quần áo cho em trai mình…”

Triệu Lan Hương nói: “Đều có, nhưng mà chắc là anh không ghen với một đứa bé đâu nhỉ?”

Hạ Tùng Bách nhanh chóng đi thay quần áo, mặc vào bộ quần áo mới bạn gái mình may cho.

“A, tay nghề này, đúng là khéo thật!”

“Bao nhiêu tiền cũng không mua được!”

Nhưng mà anh chỉ mặc một lúc, để cảm nhận niềm vui khi được mặc quần áo mới, sau đó lại cởi ra, yêu quý gấp lại gọn gàng đặt lên đầu giường.

Anh nói: “Quá mới, anh mặc ở trong phòng là được rồi, đợi khi nào cũ thì mặc ra ngoài.”

***

Vở kịch nhỏ:

Hạ Tùng Diệp: A a…

Lý Đại Lực: Tuy rằng không biết nói chuyện, ừ, nhưng mà tiếng kêu a a cũng rất dễ nghe.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com