Hạ Tùng Bách rất thành thật uống hết chén này đến chén khác, khả năng là do da anh quá đen, uống rượu nhiều mặt vẫn không đổi sắc, đám xã viên mời rượu một vòng cũng không chuốc say được anh. Anh từ tốn uống, rồi lại uống tiếp, uống đến khi cả đám người đều gục, Hạ Tùng Bách mới nhẹ nhàng thở ra.
Không hề giống như anh nghĩ sẽ có những lời châm chọc mỉa mai, cho nên anh càng uống nhiệt tình, uống thật lòng hơn một chút.
Anh vui vẻ uống thêm mấy chén với Lý Đại Ngưu, ép người ta phải ngồi xổm trong nhà vệ sinh không ra được.
Triệu Lan Hương đứng từ xa nhìn Hạ Tùng Bách, không nhịn được cúi đầu hé môi cười.
Tiệc rượu ăn suốt từ giữa trưa cho đến buổi chiều, mãi đến khi mặt trời xuống núi bọn họ mới cảm thấy mỹ mãn ra về.
Đêm đầu tiên chị Hạ ở lại nhà chồng, bởi vì hôm sau phải làm một bữa cơm kính trà cho cha mẹ chồng, sau đó hai vợ chồng mới về nhà họ Hạ.
Triệu Lan Hương cố ý dạy chị ấy món bánh khoai tây trứng, vừa thơm lại vừa ngon, còn rất dễ làm, rất thích hợp dùng để trổ tài nữ công gia chánh với cha mẹ chồng.
Bà Lý không ra ngoài dự tiệc, mà ở trong phòng ăn một mình, tuy rằng có chút quạnh quẽ nhưng lại tự tại. Đợi sau khi Hạ Tùng Bách uống rượu xong, anh mới vào phòng cõng bà nội mình lên, chân thấp chân cao đi về nhà họ Hạ.
Đây có lẽ là chuyến ra khỏi cửa đầu tiên trong mười mấy năm qua của bà, nhìn cảnh tượng non xanh nước biếc của thôn Hà Tử, trong mắt bà hiện lên chuyện năm xưa.
Bà không nhịn được duỗi dài cổ, vừa lạnh lùng vừa có chút sợ hãi, còn rất hoài niệm, quan sát núi rừng sông nước.
Hạ Tùng Bách nói: “Bà nội, ' Tứ Nhân Bang ' đổ rồi!”
Bà Lý đáp lời: “Đổ hay lắm, đổ tốt lắm……”
Vân Chi
“Bà lại cố gắng thêm vài năm, để tận mắt nhìn xem quốc gia sẽ phát sinh biến hóa gì nữa.”
“Hôm nay gả chồng cho Diệp Tỷ Nhi, coi như đã hoàn thành một tâm nguyện, trong lòng bà thật sự rất vui mừng, rất nhẹ nhõm. Bách Ca Nhi… Còn con nữa.”
Hạ Tùng Bách không muốn tiếp tục nói đến đề tài vi diệu này, vội vàng dời sang chuyện khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Khi đến bệnh viện, bạn của bà thấy quá đáng tiếc cho chị cả, nên đã kiểm tra cho chị ấy một chút.”
“Ông ta nói nếu phẫu thuật chữa trị, không chừng có thể khôi phục lại một chút thính lực cho chị ấy, chỉ là tốn hơi nhiều tiền… Cũng có thể sẽ không có tác dụng, dù sao tuổi của chị ấy cũng lớn rồi, nhưng cháu vẫn muốn chữa cho chị ấy.”
Bà Lý ừ một tiếng, rồi yên lặc, gục đầu vào vai cháu trai, trong đôi mắt vẩn đục có chút áy náy.
“Khi tai chị gái cháu bị điếc, đúng vào lúc nhà ta gặp nạn, người lớn không chăm sóc chu toàn, khiến con bé bị sốt cao vài ngày.”
Hạ Tùng Bách nhẹ nhàng nói: “Chị gái đâu trách mọi người. Cháu lại cố gắng thêm chút nữa, tích cóp tiền chữa bệnh cho chị ấy.”
Bà Lý ôm chặt cổ cháu trai mình: “Bách Ca Nhi ngoan của bà…… Khổ cho cháu.”
Vàng trong nhà đã dùng gần hết rồi, vốn dĩ đã không còn nhiều lắm, chỗ vàng ấy còn được chôn ở dưới núi Ngưu Giác, bây giờ núi đã sụp chưa chắc đã tìm được.
“Cha và ông nội cháu đều là người thanh cao không để ý đến tiền bạc, khổ cho cháu rồi.”
Trước khi xảy ra chuyện, thật ra bọn họ có chôn một của quý của mình, nhưng đều là mấy thứ vô dụng, tranh chữ, thơ, sách cổ, đồ sử, đồ ngọc, lấy ra còn rước họa vào thân. Bà Lý hận không thể dùng một mồi lửa thiêu sạch chúng nó, sao có thể để chúng nó thấy ánh mặt trời, nếu như có thể đổi chúng nó lấy tiền, sao Hạ Tùng Bách còn phải sống khổ sở như vậy.
Bà nội luôn miệng nói khổ cho anh, nhưng Hạ Tùng Bách lại không cảm thấy mình khổ, ngược lại anh còn cảm thấy rất sung sướng.
Trong lòng có hy vọng, dù có khổ thế nào, có mệt như thế nào, cũng cảm thấy đó chính là hạnh phúc, cả người đều tràn đầy sức lực.
***
Vở kịch nhỏ:
Phóng viên: Bách ca, anh làm giàu bằng cách nào vậy?
Bách ca: À, bán của cải tổ tiên để lại lấy tiền, không ngờ lại phất lên nhanh như vậy.