Y ta trực ở phòng bệnh dọn một giường cho Lý Đại Lực ngủ, Lý Thúy Hoa mở hầu bao ra, nộp tiền viện phí. Ngày hôm sau khi bác sĩ đi làm mới đến đây xem tình hình Lý Đại Lực.
Điều kiện y tế và trình độ bác sĩ ở bệnh viện tỉnh không phải bệnh viện tuyến huyện rách nát kia có thể so sánh được, sau khi kiểm tra toàn bộ cho Lý Đại Lực, bác sĩ nói: “Không lạc quan lắm.”
Vân Chi
“Có điều nếu như không buông tay, kiên trì trị liệu, quá nửa có thể tốt lên.”
“Nhưng mà…… Điều kiện nhà các người có cho phép không?”
Lý Thúy Hoa cầm chặt túi tiền, cắn răng, có chút lo lắng.
Hạ Tùng Bách thì nói ngay không chút do dự: “Tuy rằng nhà bọn yêm nghèo, nhưng tính mạng của anh ấy rất quan trọng.”
Bác sĩ để Lý Đại Lực tĩnh dưỡng một tuần, đợi đến khi sức khỏe cho phép mới làm phẫu thuật, lấy hết m.á.u bầm trong đầu anh tar a.
Trong khoảng thời gian này Lý Đại Lực chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, không có cảm giác gì, đợi đến một buổi sáng nào đó khi anh ta tỉnh lại, thì trông thấy một cô gái trẻ tuổi đang ngồi bên giường bệnh.
Làn da cô bị phơi nắng không hề trắng, nhưng mặt mày lại vô cùng thanh tú, cánh môi hồng hào thẹn thùng mím chặt, khi hé ra để hộ hàm răng trắng bóng. Hình như cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại nói không ra lời.
Bàn tay thô ráp của cô đang cầm tay Lý Đại Lực tay, truyền đến chút hơi ấm.
Lý Đại Lực nhìn cô một cái, trên khuôn mặt xám trắng kia đã có chút tinh thần.
Cô gái xấu hổ mỉm cười, rồi yên tĩnh nhìn bình thuốc đang treo trên đầu giường anh, thi thoảng lại dùng khăn ướt chấm lên đôi môi khô khốc của Lý Đại Lực, rồi bón cho anh ăn từng miếng cháo gạo một.
……
Hạ Tùng Bách đưa người đến bệnh viện, hôm sau đã quay về.
Triệu Lan Hương hỏi anh: “Chắc chữa bệnh cho đại đội trưởng rất đắt nhỉ, mất bao nhiêu tiền?”
Hạ Tùng Bách nói: “Dùng toàn thuốc đắt tiền, nếu không sẽ không chịu nổi.”
“Bệnh này của anh ta phải tĩnh dưỡng, nếu không sẽ thành tàn phế, sau này còn phải mua đồ ăn dinh dưỡng cho anh ta nữa…”
Nói tới đây Hạ Tùng Bách nhíu mày, của cải trong nhà đã dùng hết để chữa bệnh cho Lý Đại Lực rồi, lấy đâu ra tiền để mua đồ bồi bổ cho anh ta đây.
Hạ Tùng Bách nghĩ nên đến chợ đen kiếm thêm chút tiền, nghĩ vậy lập tức làm nay, sau khi về anh không đi ngủ mà cưỡi xe đạp lên trên huyện.
Trong khoảng thời gian này, trong thôn đưa ma, khóc tang liên tiếp, vô cùng hỗn loạn, đại đội trưởng mới được chọn ra dứt khoát cho mọi người nghỉ năm ngày, trong nhà có chuyện gì khó cũng không cần đến bắt đầu công việc.
Triệu Lan Hương còn chưa kịp móc sữa mạch nha áp đáy hòm mình ra đưa cho anh, số sữa bột này đều dùng để bồi bổ, thì đã không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu nữa.
Cô đành phải cất đồ của mình đi, sau đó ngồi xe bò, rồi chuyển sang ô tô lên huyện một chuyến.
Cô đưa tiền nhờ Thiết Trụ bán đồ ăn vặt mấy ngày qua cho Lý Trung.
Lý Trung đếm một chút, rồi dùng xe ba bánh buộc chặt chiếc máy may vào, anh ta nói: “Cô kiểm tra đi, đợi đến tối tôi sẽ bảo người đưa qua cho cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Triệu Lan Hương sờ chiếc máy may mới tinh, kim khâu sắc bén, từng đường cong xinh đẹp, khung sắt lạnh lẽo, không có chỗ nào không mói cả. Cô rất vừa lòng, thu ánh mắt lại nói: “Hàng không tồi.”
Lý Trung nhận lấy tiền, nói: “Em gái, em mua món đồ cồng kềnh này làm gì?”
“Còn có thể làm gì nữa, khâu khâu vá vá thôi.”
Lý Trung thực sự nghẹn lời, anh ta còn tưởng rằng Triệu Lan Hương muốn đổi nghề, làm khâu vá cho người ta nữa.
Anh ta nói: “May vá cho người ta đâu kiếm được nhiều tiền bằng bán đồ ăn, em gái, em đừng luẩn quẩn trong lòng như vậy.”
Triệu Lan Hương mỉm cười, “Không việc gì, thức ăn vẫn sẽ tiếp tục làm tiếp. Mua cái máy may ở chỗ anh chỉ để tích cóp, đợi lên giá kiếm lời thôi.”
Lời này thật ra Lý Trung lại thích nghe, chiếc máy may này anh ta lấy từ chỗ chú Tư gần như không hề có lợi nhuận. Chỉ mong cô nhận lòng tốt của anh ta, sau này thường xuyên bán đồ ăn cho anh ta mà thôi.
Kinh tế bao cấp không phải không có chỗ tốt của kinh tế bao cấp, tốt ở chỗ nhà nước khống chế giá cả, hàng hóa không bị ảnh hưởng bởi khu vực địa lý, ảnh hưởng bởi mùa vụ, không ai dám tự nâng giá hàng. Hàng hóa mua được đều có giá cả ổn định, hơn nữa nhờ có Lý Trung, Triệu Lan Hương còn mua được chiếc máy may này với giá rẻ.
Đợi đến khi nền kinh tế thị trường xuất hiện, giá cả máy may tăng chóng mặt, đợi đến khi sức sản xuất đủ để đáp ứng nhu cầu cho người dân, giá cả mới từ từ hạ xuống.
Ví dụ như trước khi cải cách mở ra một cân thịt lợn có giá bảy tám đồng, sang đến năm tám mươi một cân thịt có giá một đồng rưỡi, sau này khi mọi người đều đổ xô nhau đi nuôi heo, giá cả mới bắt đầu xuống một đồng một cân. Loại máy móc hoàn mỹ này, giá cả càng ngày càng tăng, cũng giữ giá được lâu nhất, khiến một đám con buôn vận chuyển hàng từ thành phố S sang đây kiếm bộn tiền.
Cô cứ mua trước để mình sử dụng, coi như tiền gửi bảo đảm, sau này chỉ cần chọn đúng thời cơ bán lại, chỉ có lãi không lỗ.
Khụ khụ, nghĩ quá xa rồi, thật ra Triệu Lan Hương mua nó về là muốn làm chút “Chuyện xấu” khác.
Không phải Triệu Lan Hương không thấy rõ ánh sáng lập lòe trong mắt Lý Trung, cô khẽ ho một tiếng nói: “Đợi tôi bắt tay vào làm việc nghiêm chỉnh, lượng thức ăn nhiều lên, anh có thể cho người đến chỗ tôi lấy hàng.”
Lý Trung rất vui mừng, anh ta nói: “Đồ cô làm dễ bán, cô mau mở rộng việc làm ăn đi, thiếu gì cứ nói với anh đây.”
Triệu Lan Hương nói: “Vậy tôi không khách khí với anh nữa, tôi thiếu phương tiện vận chuyển hàng hóa, muốn có xe qua lại sớm tối, còn người làm thì không thiếu.”
“Là xe vận chuyển hàng hóa, không đơn giản chỉ đưa hàng cho một mình anh.”
Nghe thấy lời này, Lý Trung không nhịn được cười mắng: “Cô đúng là con nhóc tinh quái, hóa ra chờ tôi mắc bẫy. Cô đúng là dám nói, muốn tìm người khác cũng không dễ tìm được như vậy đâu.”
Anh ta thu lại nét mặt trêu đùa, nghiêm túc nói: “Trong giai đoạn này tìm được phương tiện vận chuyển hàng không dễ, cô để tôi nghĩ lại.”