Thanh Xuân Viết Tên Chú Lục

Chương 5



Vừa vào lớp đã nghe người ta bàn tán về bạn gái mới của Lục Vũ – Tô Vũ.

“Không phải Chính Khí xưa nay không nhận sinh viên đại học à? Cô ta mới năm hai mà sao được nhận thực tập vậy?”

“Ai bảo cô ta bám được vào cháu trai của sếp lớn chứ!”

“Đúng đấy, xem ra Chính Khí Luật Sở cũng chẳng ‘chính khí’ như đồn đại.”

“…”

Tô Vũ được nhận thực tập sinh ở Chính Khí Luật Sở rồi sao?

Do Lục Hoài An sắp xếp à?

Lồng ngực tôi như bị ai đè tảng đá nặng, khó thở đến nghẹn.

Thì ra anh vẫn nghiêng về phía cháu trai mình.

Bắt Lục Vũ xin lỗi tôi, hóa ra chỉ để bịt miệng tôi thôi sao?

Thật ngu ngốc khi tôi vì thế mà học hành quên ăn quên ngủ.

Đồ l/ừ/a đ/ả/o lớn!

Tôi cúi đầu, nhét miếng bánh bao nhân thịt dưa chua vào miệng, mà sao hôm nay nó chua quá.

Tâm trí rối bời suốt buổi học, tôi định về ký túc xá nghỉ ngơi.

Vừa bước ra khỏi tòa nhà, đã thấy bóng dáng cao lớn của Lục Hoài An đứng không xa.

Bên cạnh anh còn có trưởng khoa của chúng tôi và một người đàn ông trẻ đeo kính gọng vàng trông rất quen mặt.

Tôi tò mò tiến gần thêm mấy bước, mới nhận ra đó là Hạ Đại Bảo – anh trai của Tiểu Hạ.

Hai anh em họ giống nhau đến kỳ lạ, cộng thêm lần trước tôi tra tên Lục Hoài An luôn thấy ảnh anh ta xuất hiện, làm sao quên được.

Lục Hoài An không biết đang nói chuyện gì với trưởng khoa, còn Hạ Đại Bảo thì hơi ngẩng đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn nghiêng gương mặt Lục Hoài An.

Khung cảnh yên bình hài hòa ấy khiến người ta có cảm giác ấm áp kỳ lạ.

Bảo sao Tiểu Hạ đa nghi, thật sự là hai người đứng cạnh nhau có… cảm giác quá mức.

Đừng nói Tiểu Hạ hiểu lầm, ngay cả tôi là người ngoài cũng thấy hơi… ghen!

Một người đàn ông nhìn đối tác bằng ánh mắt ấy, có lễ phép không hả trời?

Tôi đang tức thầm, thì bị ai đó đ/â/m mạnh một cái vào lưng.

“Thanh Thanh, nhìn gì vậy?” Giọng Tiểu Hạ vang lên sau lưng.

Tôi giật khóe môi: “Nhìn anh cậu.”

“Anh tớ có gì… hay… nhìn…” Tiểu Hạ bỗng nghẹn họng.

Tôi quay sang, tò mò hỏi: “Anh cậu cao bao nhiêu?”

“1m73, sao thế?”

“Lục Hoài An 1m85.” Tôi đáp.

185 vs 173.

Chênh lệch hoàn hảo 12 cm!

Vừa chuẩn cho những cảnh tình cảm ngọt ngào như xoa đầu, nhấc bổng, hôn trán hay ép tường lãng mạn.

Tôi không nói rõ, nhưng chắc Tiểu Hạ hiểu.

“Không được! Tuyệt đối không được!”

Cô hét lên, lao như bay về phía hai người đàn ông kia.

14

Tiểu Hạ lao đến làm Lục Hoài An quay đầu lại nhìn.

Tôi lập tức thấy mình như kẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang, lúng túng chẳng biết làm gì.

Anh dường như không để ý đến vẻ mất tự nhiên của tôi, sải bước đi tới.

“Đang định tìm em đây.” Anh nói.

“Hả?” Tôi hơi hoảng, không lẽ mấy ngày không gặp, anh nhớ tôi rồi sao!

Dạo này tôi thì ngày nào cũng nhớ anh đến phát điên.

“Cho em cái này.”

Anh lấy phong bì từ túi ra đưa tôi, “Vốn dĩ nhân sự định gửi email, nhưng hôm nay tôi có việc ở Đại học C nên tiện mang qua.”

Nghe thấy hai chữ “nhân sự”, tay tôi run run mở phong bì.

Tờ giấy in logo Chính Khí Luật Sở hiện ra.

Tôi được nhận rồi!

Tôi thật sự trở thành thực tập sinh của Chính Khí Luật Sở!

Bất ngờ này… quá lớn!

Lục Hoài An vẫn giữ vẻ bình thản nhìn tôi phấn khích, đợi tôi bình tĩnh lại mới chậm rãi nói: “Là luật sư Diệp chủ động đề nghị tuyển em, cô ấy rất đánh giá cao em.”

Luật sư Diệp?

Người nổi tiếng chuyên xử án ly hôn, vừa bá khí vừa dịu dàng?

Cô ấy là thần tượng của tất cả sinh viên nữ khoa luật trường tôi đấy!

Tôi xúc động đến mức nói không nên lời.

Khóe môi Lục Hoài An khẽ nhếch, bàn tay lớn đặt lên đầu tôi: “Cố gắng lên, Chu Thanh Thanh!”

“Vâng, sếp!”

“Gọi tôi là luật sư Lục được rồi.”

“Vâng, chú Lục.” Tôi cố tình nhấn mạnh chữ “chú Lục”.

Lục Hoài An khẽ lắc đầu bất lực: “Tôi còn có việc, mai nhớ đến công ty đúng giờ, đừng đi trễ.”

“Yên tâm đi, chú Lục.”

15

Lục Hoài An vừa rời đi chưa lâu, Tiểu Hạ đã khoác tay anh trai mình bước đến trước mặt tôi.

“Anh, để em long trọng giới thiệu với anh, đây là bạn thân của em – Chu Thanh Thanh. Thế nào, xinh chứ?”

Cậu ta khen trắng trợn thế này, mặt tôi nóng bừng lên.

Hạ Đại Bảo khẽ cười, ánh mắt ôn hòa nhìn tôi, “Rất xinh.”

“Anh thích không?” Tiểu Hạ lại hỏi tiếp.

“Hạ Tiểu Hạ!” Tôi gằn giọng, xấu hổ đến mức muốn bới đất đào ngay một căn nhà chui xuống.

Cậu ta đúng là hết thuốc chữa, vừa bảo tôi đi tán Lục Hoài An, vừa định mai mối tôi với anh trai mình!

Nếu không phải đang có mặt Hạ Đại Bảo ở đây, tôi đã muốn lao lên bịt miệng cậu ta rồi.

Hạ Đại Bảo cong khóe môi, cưng chiều xoa đầu em gái: “Anh đã nói rồi, anh có người mình thích rồi.”

“Em… em có thể gặp người ấy không?” Mặt Tiểu Hạ tái mét.

“Chưa phải lúc.” Anh liếc về phía Lục Hoài An rồi nói: “Anh còn có việc, không ở lại nữa.”

Xoa đầu em gái một lần nữa, anh liếc nhìn tôi với ánh mắt khó đoán, rồi quay lưng rời đi.

Anh vừa đi, Tiểu Hạ lập tức ôm vai tôi khóc nức nở:

“Thanh Thanh à, em phải làm sao bây giờ?

Mẹ em mà biết chắc sốc chết mất, bà còn mua sẵn xe đẩy cho cháu ngoại rồi…”

“…” Đây là do chính cậu tự tưởng tượng ra mà!

Tôi đẩy Tiểu Hạ ra, lòng rối như tơ vò.

Niềm vui vừa nhận được offer thực tập lập tức tan biến sạch.

“Thanh Thanh, đừng tán chú Lục nữa, chuyển sang anh tớ đi được không?”

“C/ú/t!”