Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!

Chương 4



Lời vừa dứt, cả đám người đều sững sờ.

Giang Dĩ Niên đứng ngây ra đó, trong lòng như có hàng loạt câu chữ đang cuồn cuộn chạy:

【Vừa rồi… em gái gọi mình là “anh” phải không?!】

【Giọng em mềm quá, gọi “anh” nghe êm tai c.h.ế.t đi được, muốn nghe nữa…】

【Không—phải nghe mười lần!】

Người đầu tiên lấy lại phản ứng là Lục Tuyết. Cô ta dịu dàng nói:

“Nhiên Nhiên, sao vậy? Vừa rồi chẳng phải em còn nói muốn về với chị sao?”

Ba vị khách mời còn lại cũng hùa theo:

“Đúng đấy, Nhiên Nhiên, em không sợ anh em đánh em sau khi về nhà à?”

“Chị Lục Tuyết cũng chỉ lo cho em thôi mà, con người không thể vô ơn được.”

Tôi cười lạnh trong lòng.

Kiếp trước cũng y chang như vậy—Lục Tuyết giả vờ là đóa bạch liên hoa, không ngừng ly gián tôi và Giang Dĩ Niên.

Mãi về sau tôi mới biết, cô ta có một bạn trai mới debut đang hoạt động bí mật, lại còn ở chung công ty với Giang Dĩ Niên.

Sau khi anh ấy chết, toàn bộ tài nguyên liền đổ về tay bạn trai cô ta.

Nhìn tình hình hiện tại, dư luận đang bắt đầu nghiêng hẳn về phía Lục Tuyết. 

Nếu không làm rõ chuyện này, hôm nay Giang Dĩ Niên lại lên hot search với danh “tra nam bạo hành”.

Tôi nhanh trí, bỗng chu môi, gào khóc ầm lên.

Cả nhóm khách mời lập tức cuống cuồng.

Giang Dĩ Niên cũng hoàn hồn lại, nhanh chóng bước tới ôm lấy tôi.

Phải nói là sức anh mạnh thật—suýt nữa thì ôm tôi đến nghẹt thở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cũng phải thôi, kiếp trước tôi cứ tưởng anh không thương tôi, phần cũng vì mấy cái ôm mạnh bạo thế này.

“Sao vậy, Giang Dĩ Nhiên? Em khóc gì đấy?”

Anh hỏi bằng giọng lạnh băng, như đang trách mắng.

Nhưng chỉ tôi nghe thấy tiếng lòng anh, vừa lo vừa giận:

【Mẹ nó, ai bắt nạt em gái tôi?! Tôi g.i.ế.c nó bây giờ!】

【Em gái khóc đáng thương quá, tim tôi sắp tan chảy rồi đây này…】

Tôi “oa oa” khóc mấy tiếng, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay nhỏ nhắn run run chỉ về phía Lục Tuyết:

“Chị kia… chị ấy vừa… cấu em! Hức hức hức… đau quáaaa!”

Tôi diễn cảnh này cực kỳ trơn tru, đến cả Lục Tuyết cũng phải ngẩn người ra mà nhìn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Kiếp trước tôi từng dựa vào diễn xuất này để hại Giang Dĩ Niên, giờ dùng lại quá dễ như trở bàn tay.

Trong lòng tôi vừa khinh bỉ bản thân, vừa tăng độ khóc lên gấp bội, trông như thể chỉ cần thêm chút nữa là xỉu ngang.

Mấy người xung quanh bắt đầu nhìn Lục Tuyết bằng ánh mắt khó tin.

Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch, vội vàng phân trần:

“Tôi không có làm gì cả!”

Giang Dĩ Niên lạnh lùng liếc cô ta, rồi ngồi xổm xuống hỏi tôi:

“Cô ta cấu em chỗ nào?”

Những người khác cũng phụ họa theo:

“Phải đó, em gái, không được nói dối nhé. Cô ta cấu em ở đâu, chỉ cho bọn anh xem nào.”

Tôi đáng thương kéo tay áo lên, để lộ vết bầm trên cánh tay—là do chính tôi tự nhéo ra trước đó—rồi vừa khóc vừa nói:

“Chính là ở đây này… hu hu hu… chị ấy là người xấu! Em không muốn đi với chị ấy đâu… Em muốn anh ôm!”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com