Thanh Lê Cựu Mộng

Chương 4



Hai bóng người màu trắng ngà một lớn một nhỏ nắm tay nhau, đột ngột xuất hiện trong sân.

Vẻ mặt ủ rũ đều giống hệt nhau.

Viễn nhi vừa nhìn thấy ta, liền buông tay Yến Lẫm lao về phía ta.

Ta ôm chặt lấy Viễn nhi, nước mắt không kìm được tuôn rơi.

"Mẫu thân, Phụ hoàng nói người không khỏe, phải ở đây dưỡng bệnh."

"Còn nói nếu con ngoan ngoãn nghe lời biết chữ đọc sách, sẽ dẫn con đến thăm người, còn cho phép con ở lại với người một đêm."

"Viễn nhi mỗi ngày học thuộc một bài thơ, có giỏi không?"

Ta gật đầu, không nói nên lời.

Yến Lẫm lặng lẽ đứng nhìn bên cạnh, không biết đang nghĩ gì.

Ôm một lát, Viễn nhi bắt đầu xoay quanh ta để quan sát.

"Mẫu thân, người có phải rất khó chịu, còn đau đến khóc rồi."

"Người bị bệnh ở đâu, Viễn nhi thổi phù phù cho người."

Ta lau nước mắt, nghẹn ngào giải thích:

"Mẫu thân không có bệnh gì, Mẫu thân chỉ hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe."

Viễn nhi bán tín bán nghi, Yến Lẫm lại lạnh lùng mở lời:

"Du Thanh Đường, ngươi không phải nói bị bệnh muốn mua t.h.u.ố.c sao? Giả bệnh mà diễn cũng thật sống động."

"Trẫm còn tưởng ngươi rốt cuộc đã thành thật, nhưng ngươi lại dám đem cả chiếc vòng tay trước khi vào cung ra làm trò **."

"Tốn công nhọc sức như vậy, chẳng phải là muốn lừa sự đồng tình của Trẫm sao?"

Ta muốn mở miệng giải thích, nhưng lại ho sặc sụa trước.

Sắc mặt Yến Lẫm càng khó coi hơn.

"Không cần giả bộ nữa, Viễn nhi đã đưa đến rồi."

"Chỉ cần ngươi an phận thành thật ở đây, Trẫm tự nhiên sẽ cho Viễn nhi đến thăm ngươi nhiều hơn."

Ta vô cùng khó hiểu.

Trước đây cứ nghĩ hắn giam ta lại là để trừng phạt ta.

Nhưng bây giờ nhìn lại, lại không giống.

Nghĩ rồi liền mở miệng hỏi:

"Bệ hạ trước đây bảo ta đừng bước chân vào nước Yến nữa, vàng ngọc lời vàng, tại sao lại nuốt lời ?"

Vẻ mặt Yến Lẫm hiện lên sự lúng túng, ngay sau đó trách mắng:

"Viễn nhi không thể có một người mẫu thân ruột lưu lạc bên ngoài, không thể diện .

Huống hồ ngươi còn vọng tưởng tái giá.

"Ngươi ghét Viễn nhi sau này quá vẻ vang sao?"

Ngực ta nghẹn lại, lời muốn phản bác đến miệng, lại nuốt xuống.

Lời hắn nói, cũng không sai.

Nếu sau này Viễn nhi có thể ngồi trên ngai vàng, tự nhiên không thể có bất kỳ vết nhơ nào để người ta chỉ trích.

Thấy ta im lặng, Yến Lẫm cuối cùng cũng hài lòng với sự ngoan ngoãn của ta.

Đánh giá xung quanh hai lần, khoảnh khắc tiếp theo, hắn đột nhiên nổi cơn thịnh nộ .

"Trẫm bảo các ngươi giam người trong Thanh Lê Hiên trông coi cẩn thận, không phải bảo các ngươi biến nơi này thành lãnh cung."

"Triệu Luân, ngươi giờ hơn ba mươi tuổi đầu đã lẩm cẩm rồi sao?"

Triệu Luân đã run rẩy cả hai chân.

Hắn liếc nhìn cung nhân tâm phúc, run rẩy giải thích:

"Đều là lão nô quản giáo không tốt, bọn hạ nhân này không có mắt , làm biếng chủ t.ử ."

Yến Lẫm không có nhiều kiên nhẫn:

 "Đã không có mắt, thì lôi xuống móc mắt."

Mọi người nghe vậy đều giật mình, lập tức quỳ đầy sân.

Cung nhân kia càng sợ đến mức ngã quỵ xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có lẽ hắn vốn nghĩ ta chỉ là một người vợ bị bỏ rơi không được sủng ái, không ngờ Hoàng đế lại nổi cơn thịnh nộ lớn đến vậy.

Ta và Viễn nhi cũng giật mình.

Yến Lẫm thấy dọa đến nó, mới đổi lời:

"Nghĩ đến việc Tiểu điện hạ vừa được tìm về, đôi mắt này của ngươi tạm thời giữ lại, nếu lần sau Trẫm lại phát hiện ngươi không có mắt..."

Triệu Luân lau mồ hôi, liên tục dập đầu.

Nhờ cơn giận này của Yến Lẫm, chưa đầy một canh giờ, Thanh Lê Hiên đã được lau chùi dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, tươi mới như mới.

Giống hệt ngày ta vừa được phong phi, Yến Lẫm đích thân kéo ta vào ở trong ký ức.

Điều khác biệt là lúc này bên cạnh chúng ta, còn có thêm một cục bột nhỏ líu lo .

Có Yến Lẫm ở đó, cung nhân tự nhiên không còn mang đến những bữa cơm qua loa và đã nguội như trước nữa.

Mâm đầy sơn hào hải vị, được đưa lên như nước chảy.

Yến Lẫm đã sớm ngán những món này, ta thì cơ thể khó chịu không ăn nổi.

Chỉ có Viễn nhi ăn ngon miệng, món nào cũng ăn rất nhiều.

Lại không quên gắp cho ta và Yến Lẫm, mỗi người một đũa rau, nhìn chúng ta ăn hết.

Đang ăn, Viễn nhi đột nhiên bắt đầu làm nũng.

"Mẫu thân, nếu sau này mỗi ngày đều ăn cơm cùng Viễn nhi thì tốt biết mấy."

"Lại còn có cả Phụ hoàng nữa."

Nó cười rất vui vẻ, ta lại không nhịn được thấy lòng chua xót.

Viễn nhi từ nhỏ đã hâm mộ con nhà hàng xóm có phụ mẫu đầy đủ đầy đủ, thỉnh thoảng nó cũng hỏi ta, Phụ thân đi đâu rồi.

Hỏi nhiều, nó cũng đại khái đoán ra vài phần từ những lời nói dối vụng về của ta.

Cho nên bây giờ, nó phát hiện ra mình thực sự có Phụ thân, hẳn là vui mừng khôn xiết.

Yến Lẫm cũng dường như bị lời nói của Viễn nhi chạm đến, hiếm hoi dịu dàng một chút.

"Thanh Đường, bây giờ như thế này chẳng phải rất tốt sao."

"Năm đó nếu không phải nàng cố chấp muốn rời cung, sau khi sinh Viễn nhi ra đã sớm được phong làm Quý phi, gia đình ba người chúng ta cũng không đến nỗi..."

Nói đến đây, có lẽ hắn cũng nhận ra điều không ổn, liền không nói nữa.

Trong Hoàng thành nhiều cung điện như vậy... nhà hắn quá lớn, đâu chỉ có ba người chúng ta.

Hôm đó Yến Lẫm dường như rất rảnh, đến khi màn đêm buông xuống cũng không có ý định rời đi.

Hắn ngồi ở đình hóng mát một bên, dưới ánh đèn lồng lật sách.

Viễn nhi ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trong sân, nài nỉ ta dạy nó nhận biết các vì sao.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Ta gồng mình chịu đựng cơ thể khó chịu, cố ôm nó giảng giải.

Thỉnh thoảng giảng sai, Yến Lẫm lại đột nhiên lạnh lùng chen vào một câu sửa sai.

Sai nhiều quá, Viễn nhi liền lén cười ta.

Nhất quyết kéo Yến Lẫm qua, ngồi cùng chúng ta, đích thân giảng giải.

Yến Lẫm đặc biệt kiên nhẫn với Viễn nhi, chiếc ghế dựa của hắn sát bên cạnh ta.

Sáu năm qua, đây là lần ta và hắn gần nhau nhất, cả hai đều có chút không tự nhiên.

Viễn nhi chuyển sang lòng hắn, nhưng một bàn tay nhỏ bé vẫn không quên nắm lấy ta.

Giọng trẻ thơ non nớt và giọng nam trầm tĩnh trưởng thành, thỉnh thoảng đan xen vang lên trong sân.

Ta không nhịn được ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm, không muốn nước mắt lại chảy ra nữa.

Nếu không phải những chuyện năm xưa, có lẽ ta và hắn, cùng với Viễn nhi.

Đáng lẽ đã có rất nhiều đêm yên bình, ấm áp như thế này.

Rất nhiều năm về trước, Yến Lẫm cũng từng như vậy, kiên nhẫn dạy ta bên bờ suối nhỏ trong làng.

Hắn sợ ta hái t.h.u.ố.c về khuya bị lạc đường, tỉ mỉ dạy ta cách phân biệt phương hướng qua các vì sao...

Đêm dần khuya, đợi đến khi ta khó khăn lắm dỗ Viễn nhi ngủ, bản thân ta cũng mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cơ thể vốn đã khó chịu cả đêm, trong lúc mơ mơ màng màng, hình như đã có một giấc mơ.

Trong mơ, ta thật hiếm hoi mơ thấy những chuyện ngày xưa với Yến Lẫm.