Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em

Chương 11



Sắc mặt Chu Thần An lạnh hẳn, đuôi mắt nhướng cao, lộ ra vẻ sắc bén.

Trên màn hình, đúng lúc hiện đoạn chat khác của tài khoản kia.

“Thông tin này chắc chắn chứ?”

Lâm Khác trả lời đầy tự tin: “Chắc chắn, tôi là bạn học cùng lớp với cô ta, cũng là người chứng kiến sự việc.”

Giờ đây, dù cho chỉ là trên mạng, mọi hành vi vu khống đều phải trả giá.

Lâm Khác cúi đầu, biết công việc hiện tại của mình rất sợ bị khiếu nại, không dám tiếp tục giả vờ như không có gì xảy ra.

Giờ thì nhân chứng, vật chứng đầy đủ, cậu ta không còn đường chối cãi.

09

Buổi họp lớp kết thúc, Chu Thần An đưa tôi về.

Trên đường về, chúng tôi bắt gặp một xe hàng rong bán bỏng ngô kiểu cũ, cậu ấy xuống xe mua một túi thật to, quay đầu lại vẫy tay với tôi: “Quãng đường này, mình đi bộ về đi.”

Tôi còn chưa kịp cảm ơn chuyện của Lâm Khắc, bèn theo cậu ấy xuống xe, tiện miệng hỏi: “Cậu vẫn còn thích ăn bỏng ngô à?”

Chu Thần An bốc một nắm đưa cho tôi, cười đáp: “Ừ, tớ là người trọng tình cảm mà.”

Tôi liếc nhìn cậu ấy một cái.

Cậu ấy thản nhiên, như thể câu vừa rồi chỉ là lời vô tâm, không mang theo bất kỳ hàm ý nào.

Chúng tôi vừa ăn bỏng ngô, vừa sánh vai bước đi.

Đi rất chậm, như thể cả hai đều không muốn quãng đường này kết thúc quá nhanh.

“Sau này cậu sẽ ở Bắc Kinh thường xuyên à?” Chu Thần An hỏi.

Tôi gật đầu: “Tớ đã tìm được việc, nhà cũng thuê xong rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chuyện hôm nay…”

“Vậy cậu có…”

Cả hai cùng im lặng một lát, rồi lại đồng thời cất tiếng.

Chu Thần An bật cười, ra hiệu cho tôi nói trước.

Tôi khẽ hắng giọng, bày tỏ lời cảm ơn, rồi nói: “Tớ không quen nợ ân tình lớn như vậy, sau này nếu có việc gì cần tớ giúp, nhất định phải tìm tớ đấy.”

Chu Thần An ngẩn người một lúc, khóe môi cong lên.

Anh ấy lấy từ túi trong áo khoác ra một tấm vé: “Hiện tại đúng là có chuyện cần cậu giúp.”

Tôi nhận lấy xem thử, là vé ghế VIP trận chung kết tổng mùa giải, không hiểu gì nhìn về phía cậu ấy.

“Chung kết cần người nhà đến cổ vũ, bố mẹ và anh trai tớ đều không tiện tới, cậu làm người nhà của tớ nhé.”

“Nhưng mà…” Tôi và anh ấy không phải người thân, trước đó còn từng dính tin đồn, làm người nhà có vẻ không hợp lắm, “Tớ lấy thân phận gì mà đi? Bạn học cũ à?”

Chu Thần An bỗng im lặng, chỉ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi có chút bất an.

“Vân Linh.” Cuối cùng Chu Thần An lên tiếng, giọng khàn khàn, “Tớ có thể hỏi cậu một chuyện không?”

Cậu ấy hắng giọng: “Hiện tại… cậu có bạn trai chưa?”

“Không, sao tự dưng lại hỏi vậy?”

Vì chuyện hồi cấp ba, tôi chẳng còn hứng thú với yêu đương, toàn tâm toàn ý lo học hành.

Hơn nữa tôi cũng không quen thân thiết với người khác, nghĩ đến chuyện nếu yêu thì phải thay đổi thói quen, nhịp sống thậm chí cả tương lai vì đối phương, liền thấy thật phiền phức.

“Nếu chưa có bạn trai, vậy cậu có thể đừng từ chối tớ không?” Chu Thần An chỉ vào tấm vé, trong mắt mang theo tha thiết.

Cậu ấy để lộ biểu cảm mà tôi chưa từng thấy – trông như một chú cún con đáng thương.

Chu Thần An xưa nay luôn điềm tĩnh, giờ lại lộ ra biểu cảm như vậy khiến tôi có chút bối rối: “Vậy… được thôi. Nhưng mà chúng ta vừa dính tin đồn, tớ đến cổ vũ e là khó giải thích…”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com