Chỉ có ta, nhờ giọt m.á.u từ tim Nữ thần, sống sót một lần nữa.
Ta chứng kiến người mẹ khóc đớn đau ôm t.h.i t.h.ể con cháy đen.
Ta thấy người chồng trẻ bị đá đập đến tan nát khi cố bảo vệ vợ.
Ta nhìn bà lão già nua canh giữ bên người chồng liệt, cả hai cùng hóa tro bụi khi lửa thiêu.
Một lần nữa, ta chứng kiến địa ngục trần gian hiện hữu.
Một thành phố, hàng vạn sinh mạng, chỉ trong một cái búng tay của Ma thần, tất thảy đều hóa tro bụi.
Nhưng đó mới chỉ là sự khởi đầu.
Chỉ trong một tháng, ba mươi thành phố phàm gian bị hủy diệt, ba quốc gia biến mất.
Trước Ma thần, phàm nhân như đám sâu bọ, không có cơ hội kháng cự.
Khắp phàm giới vang lên thảm thiết tiếng khóc than, xác người chất đống, m.á.u chảy thành sông.
Mọi người hoảng hốt, đau thương.
Họ không biết, không hiểu vì sao Ma thần lại giáng họa thảm khốc, g.i.ế.c chóc vô tội chỉ vì một lý do ngớ ngẩn – để ép Nữ thần xuất hiện.
Dựa vào đâu chứ?
Dù trong mắt tiên nhân, chúng ta chỉ sâu bọ, mạng người nhỏ bé đến mức dễ dàng bị giẫm đạp.
Nhưng chúng ta có máu, có thịt, có cảm xúc, biết đau đớn, biết khóc, biết sợ hãi.
Sao lại để số phận chúng ta bị quyết định bởi cảm xúc thất thường của họ?
Ta quyết định đến núi Vô Hồi.
Khi đến chân núi, ta mới biết không chỉ mình khao khát vượt qua nơi này để đến tu chân giới.
Có nhiều người cũng mang trong mình nỗi đau, thù hận như ta, cũng có những kẻ thèm khát quyền lực, tìm con đường tu đạo.
Núi Vô Hồi vô cùng hiểm nguy, đầy rẫy khí độc, thú dữ, yêu ma, quỷ quái, và sương độc lẩn khuất quanh năm. Sau khi bọn ta kết bạn cùng nhau tiến lên, chưa đầy nửa tháng, một nửa nhóm đã c.h.ế.t vì khí độc và thú dữ. Còn những kẻ ẩn mình trong bóng tối, ăn thịt đồng loại để tồn tại lại càng đáng sợ hơn.
May mà nhờ m.á.u từ tim Nữ thần, ta không bị ảnh hưởng bởi khí độc, nhưng vẫn phải đối mặt muôn vàn hiểm nguy. Ta thường bị thương, nhiều lúc phải chịu đói rét. Nhưng nỗi đau về thể xác chẳng hề đáng sợ bằng sự phản bội của lòng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những người đồng hành vì sinh tồn, sẵn sàng làm mọi chuyện. Họ cướp thức ăn ta vất vả kiếm được, đẩy ta vào nguy hiểm trước yêu ma. Tệ hơn, khi cạn kiệt lương thực, có kẻ g.i.ế.c luôn đồng đội để ăn thịt.
Ta từng được người cứu, cũng từng cứu lại người, nhưng cũng bị phản bội, thậm chí phải g.i.ế.c người để sinh tồn. Trong số họ có một bà lão tóc bạc phơ, gầy gò với đôi tay khô cằn ôm chặt một gói nhỏ, bước đi chậm chạp gian nan. Bà yếu đến mức khó kiếm được thức ăn, chỉ sống dựa vào sương đêm và cỏ dại.
Mọi người nghĩ bà sẽ c.h.ế.t ngay ngày đầu tiên. Nhưng từng ngày trôi qua, người trẻ khỏe lần lượt gục ngã, còn bà vẫn lê bước dù chân đã rách nát.
Hai tháng sau, bà cuối cùng gục xuống. Mọi người không đoái hoài, tiếp tục đi thẳng, mặc bà nằm đó. Ở nơi đầy hiểm nguy như núi Vô Hồi, lòng thương xót là điều xa xỉ.
Nhưng ta vẫn dừng lại, rút quả dại cuối cùng, đặt bên miệng bà. Bà nhìn quả dại với ánh mắt thèm khát của người đói, mở miệng nhưng không thể cắn. Bà lắc đầu, thở dài:
“Thôi đi, cô gái. Ta dù có ăn cũng không thể vượt qua núi này, không vào được tu chân giới. Con giữ lấy đi.”
Ta nhìn gương mặt đầy dấu hiệu tàn lụi của sinh mệnh, rồi ngồi bên bà:
“Bà đến tu chân giới làm gì?”
Bà cười khổ, ánh mắt mờ đục lóe lên tia hận:
“Ta có chuyện muốn tìm câu trả lời.”
Bà kể rằng, khi còn trẻ, bà làm nhũ mẫu cho gia đình Thẩm giàu có. Cậu bé bà chăm là tiên nhân hạ phàm lịch kiếp. Khi kiếp nạn kết thúc, cậu trở về, muốn đưa một tỳ nữ trong nhà đi theo. Cô ấy đã lấy chồng và có con.
Cậu bé g.i.ế.c chồng con cô tỳ nữ, phá hủy cả nhà người chồng rồi bỏ đi. Bà mới biết cô tỳ nữ cũng là tiên nữ lịch kiếp, có mối liên hệ với cậu bé từ trước.
Kiếp nạn của cô chưa kết thúc, nhưng cậu bé không chấp nhận việc cô làm vợ người khác, sinh con đẻ cái, nên phá tan kiếp nạn.
Ta cau mày hỏi:
“Vậy bà muốn tìm cậu bé hay cô tỳ nữ?”
Bà lão bật cười lạnh lùng, ánh mắt đầy oán hận:
“Ta muốn tìm cả hai! Phải hỏi họ, con ta làm gì sai? Gia đình ta phạm lỗi gì mà phải c.h.ế.t oan uổng? Nếu không phải con ta cứu cô ta, cưới cô ta, thì cô ấy đã bị gia chủ nhấn chìm trong nước từ lâu!”
Bà không cam chịu, đầy phẫn uất và oan trái. Chính niềm hận đó giữ bà sống sót qua từng ngày khổ đau trên núi Vô Hồi.
Bà run run mở gói nhỏ, bên trong là bộ xương trẻ con bé nhỏ:
“Nếu con vượt qua núi Vô Hồi, tới tu chân giới, hãy giúp ta đưa hài cốt này đến gặp họ. Cô tỳ nữ biết rõ sự thật, nhưng im lặng vì sợ cậu bé biết đã g.i.ế.c nhầm con đẻ sẽ đau khổ. Nhưng ta sẽ buộc cậu ta phải hiểu, để đau đớn như ta!”