Ánh mặt trời sắp tắt đi, cái lạnh của mùa đông đang đến dần qua từng đợt gió hùa thổi rít , Hoàng Long cởi áo khoát của mình khoát lên người Minh Anh . Chính anh cũng đang thấy lạnh tê , bế Minh Anh trên tay vội vã anh chạy ra xe để đưa Minh Anh về .
Biệt thự Gmeiner .
- Cậu chủ cô bé này là ai ? – Bà quản gia trìu mến hỏi
- Bạn cháu thôi bà .- Hoàng Long trã lời ngắn gọn rồi bế nó lên trên phòng mình .
Để lại bà quản gia với một ánh mắt đang rất tò mò dõi theo bóng dáng Hoàng Long .
- Lần đầu tiên từ lúc Uyển Nhi đi mới thấy cậu chủ dắt bạn gái về nhà – Bà quản gia mĩm cười hiền hậu
‘’ Minh Anh cô đúng là heo ‘’ – Anh vừa nghĩ trên tay vừa cầm điện thoại gọi cho ai đó
- Alo bác sĩ Hùng ?
- Hoàng Long cần Bác giúp gì ư ? – đầu dây bên kia trã lời .
- Bác có thể đến nhà cháu khám bệnh giúp một người được không ạ , cháu sẽ gọi tài xế qua đón Bác – Hoàng Long trã lời một cách tao nhã lịch thiệp .
- Sao , ba cháu lại phát bệnh à , Bác sẽ đến ngày không cần đón – Người đàn ông bên kia đầu dây hấp tấp trã lời.
- Dạ không , Bác cứ đến đây rồi sẽ biết .
- Được rồi Bác đến ngay .
Không nói gì thêm Hoàng Long cúp máy , anh đến bên cạnh giường bật đèn ngủ lên , ánh sáng tỏa ra làm hiện rõ khuôn mặt dường như đang mất hết sức sống của Minh Anh . Anh lấy tay vuốt mái tóc của nó một cách dịu dàng , ánh mắt trìu mến đến lạ .
Vốn dĩ căn phòng của anh là nơi u tối nhất trong căn nhà lớn này , nhưng chẳng hiễu sao có Minh Anh nơi này , anh lo sợ điều gì đó chỉ muốn có chút ánh sáng để Minh Anh cảm nhận được một chút ấm áp .
‘’ Cốc .. Cốc ‘’
Tiếng gõ cửa vang lên , xóa đi bầu không khí suy tư của Hoàng Long , anh đứng dậy đi ra mỡ cửa .
- Chào bác Hùng . – Hoàng Long cúi đầu chào người đang đứng đối diện
- Ừm cháo cháu . – ông cười hiền nhìn Hoàng Long
Anh không nói gì nhiều chỉ gục đầu . Bác sĩ Hùng cũng không hỏi gì thêm lấy dụng cụ ra khám cho nó , sau một hồi lâu khám xong rồi kéo chăn đấp cho nó , Bác sĩ hùng đứng dậy và đi ra ngoài Hoàng Long cũng đi theo sau .
- Cô ấy có sao không ạ ? – Hoàng Long có chút lo lắng hỏi
- Không sao đâu , cô bé chỉ vì kiệt sức vì bị dị ứng , đây là toa thuốc cháu hãy đưa cho cô ấy uống đúng như chỉ dẫn , còn đây kem bôi vết thương ở chân , tạm thời cháu nhớ dặn cô bé không được gây ra va chạm mạnh ở chân nữa . Và nhớ đừng cho cô ấy ăn đồ hải sản .
- Vâng cháu cảm ơn Bác – Hoàng Long cầm toa thuốc trên tay nói .
- Vậy Bác về .
- Vâng
Hai người bắt tay nhau , chào một cách lịch sự , Hoàng Long đi theo tiễn Bác sĩ ra về .
- Bà à có thể nấu giúp cháu nồi cháo ? – Hoàng Long nhìn bà quản gia nói
- Minh Anh sao con lại ở nơi này ? – Người phụ nữ mái tóc thả ngang vai hơi xoăn lên tiếng hỏi Minh
‘’ – gì nữa đây sao có tiếng ma ma ở đây ??? ‘’ mắt nhỏ tròn xoe nghĩ thầm rồi nghiêng sang bên trái nhìn thẳng mới tá hỏa là chính xác mẹ của nó đang ngồi nơi đó .
‘’ trời ơi nếu đây là mơ thì cho con xin được mơ tiếp đi ‘’ – Minh Anh khóc ròng trong bụng .
- Co..n co..n – Minh Anh ấp úng
Thật sự nhỏ không biết phãi giãi thích ra làm sao với mẹ của nó , còn Hoàng Nhi sao Hoàng Nhi cũng ở đây sao lại đầy đủ như vậy , còn người phụ nữ tao nhã thanh lịch vô cùng đẹp kia là ai , đẹp hơn cả mẹ nó là ai ? vô vàng câu hỏi xuất hiện mà không có lấy một câu trã lời . Minh Anh đứng đơ như một bức tượng
- Ôi Phụng Lai đó là con gái cậu hả ? – người phụ nữ cất giọng xóa tan không khí căng thẳng
- Ừm đó là Minh Anh con gái mình , mình chưa hiễu vì sao nó lại ở đây – mẹ Minh Anh giới thiệu .
- Hoàng Nhi con đưa bạn đến đây đi sao cứ đứng thừ ra đó , Hoàng Long nữa con lại đây ăn tối luôn đi thật trùng hợp vì tối nay con ở nhà . – mẹ anh chậm rãi nói .
- Cháu chào bác , cháu là Minh Anh – Minh Anh lễ phép chào .
- Cháu chào bác – Hoàng Long cũng lế phép chào mẹ Minh Anh
Sự thật không phãi như vậy , anh ngồi lắng nghe những chuyện trước kia mà mọi người ngồi nói , thái độ bình thản nhưng trong tâm trí anh có cảm giác bữa cơm gia đình ấm áp và đầy tiếng cười mà đã lâu nay anh chưa cảm nhận được , từ khi Minh Anh xuất hiện anh thấy mình bận rộn hơn và sự cô đơn trống trãi đang ngày dần tan biến …
Ăn tối xong mọi người cùng nhau ra phòng khách trò chuyện thêm một lúc , rồi mẹ Minh Anh và Minh Anh mới về . Còn riêng Hoàng Long xong bữa tối vì có cuộc gọi phãi giãi quyết ở công ty nên anh đã vội thay đồ đi gấp khi nãy .