Bữa cơm chiều kết thúc trong không khí vẫn vướng víu khá nhiều ngượng ngùng. Đặc biệt là Thái Lãnh Hàn. Trong lòng của hắn còn vướng mắc không ít về đề nghị của Dương Trác Văn muốn hắn làm “anh trai” của cậu. Nghĩ đến hai đứa em cùng cha khác mẹ hiện có của bản thân, Thái Lãnh Hàn không hề chắc chắn một chút nào về viễn cảnh tốt đẹp của việc làm “anh trai”. Thậm chí, Thái Lãnh Hàn còn có chút bi quan và lẩn thẩn đoán rằng, Dương Trác Văn muốn hắn làm “anh trai” để có thể dễ dàng đùa bỡn hắn, chà đạp hắn, lăng nhục hắn,… như Vạn Gia Bảo và đám bạn của cậu ta đã từng làm.
Vốn là Thái Lãnh Hàn không hề muốn so sánh hay liên tưởng giữa Dương Trác Văn với Vạn Gia Bảo một chút nào. Nhưng trong lúc Thái Lãnh Hàn còn đang tự trách vì đã đặt Dương Trác Văn cạnh thằng em cùng cha khác mẹ chẳng nên thân kia của mình, thì Dương Trác Văn đã đến gõ cửa phòng của hắn. Đứng trước mặt của Thái Lãnh Hàn, sự ái ngại của Dương Trác Văn ngập tràn cả khuôn mặt. Cậu khẽ khàng nói:
- Anh trai, sáng mai, khi tôi mời bạn bè đến nhà, anh có thể tạm thời… làm người hầu thêm một lúc nữa được không?
Thái Lãnh Hàn đứng ngẩn ra, trong lòng như bị ai khoét một lỗ, trống rỗng. Quả nhiên là hắn không thể làm “anh trai” của người ta một cách đàng hoàng và bình thường được mà. Trước kia, Vạn Gia Bảo cũng từng ngọt ngào gọi Thái Lãnh Hàn và “anh trai”, nhưng sau đó, cậu ta cùng đám bạn của mình đã dày vò hắn đến vô cùng thê thảm. Mặc dù đa số các ý đồ làm nhục, các trò đùa cợt bất nhã,… của đám thanh niên hư hỏng kia đều bị Thái Lãnh Hàn quyết liệt phản ứng nên không thể đạt thành ý định, nhưng tinh thần và tâm hồn của Thái Lãnh Hàn đã chịu thương tổn rất nhiều sau những trò ấy. Thế nên, lời đề nghị của Dương Trác Văn đã dễ dàng khơi gợi lại những ký ức không một chút nào vui của Thái Lãnh Hàn, khiến hắn càng thêm suy nghĩ linh tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Dù vậy, Thái Lãnh Hàn vẫn gật đầu đồng ý. Dù sao đi nữa hắn cũng đã ký hợp đồng với người ta, chấp nhận làm người hầu trong vòng một tháng. Bây giờ mới chỉ gần nửa tháng, cho dù Dương Trác Văn có vừa mới đề nghị không cần hắn làm người hầu nữa rồi lại nhanh chóng đổi ý thì Thái Lãnh Hàn cũng chỉ quay trở lại như thỏa thuận ban đầu mà thôi.
Có được cái gật đầu của Thái Lãnh Hàn, trong lòng của Dương Trác Văn vui vẻ. Mặc dù cậu cảm thấy nụ cười của Thái Lãnh Hàn có chút kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều. Nếu Dương Trác Văn ở bên cạnh Thái Lãnh Hàn đủ lâu để có thể hiểu được hắn, thì hẳn là cậu đã biết nụ cười kỳ lạ đó của Thái Lãnh Hàn chính là báo hiệu hắn đang suy nghĩ linh tinh. Nhưng đáng tiếc, Dương Trác Văn chỉ mới ở cùng với Thái Lãnh Hàn được gần nửa tháng, thế nên dù trong lòng có thoáng qua cảm giác kỳ lạ, Dương Trác Văn vẫn không nghĩ gì thêm mà vui vẻ trở về phòng ngủ, đánh một giấc ngon lành trong niềm hy vọng sáng mai sẽ có thể giải quyết và giải tỏa hết tất cả những vấn đề khúc mắc.
Ngược lại với Dương Trác Văn, suốt cả đêm đó, Thái Lãnh Hàn hầu như không hề chợp mắt. Mặc dù đêm đó bà Niệm Vân và ông Dương Minh Trác vào phòng từ rất sớm, nhưng Thái Lãnh Hàn vẫn còn phải giải quyết nốt cho xong vài công việc để chuẩn bị cho Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa tham gia buổi đấu thầu dự án mới. Đây là dự án có liên quan đến trại trẻ mồ côi năm xưa Thái Lãnh Hàn từng tá túc một thời gian khá lâu, thế nên, cả hắn và hai người bạn đều quyết tâm muốn đấu thầu được dự án này, để có thể làm được chút gì đó cho trại trẻ mồ côi kia, nhân tiện kiếm thêm lợi nhuận cho công ty.
Khi Thái Lãnh Hàn tạm hoàn thành công việc thì đồng hồ cũng đã chỉ mười một giờ đêm. Thái Lãnh Hàn lên giường nằm, nhưng tâm trí vẫn chưa thể nào yên tĩnh nổi. Lúc thì hắn nghĩ ngợi về lời đề ghị ban nãy của Dương Trác Văn và lo lắng, hụt hẫng. Khi thì hắn nhớ đến cảnh tượng Triệu Uyển Nhu cười nói vui vẻ bước xuống xe của Dương Thiên Vũ mà chua xót, đau lòng.
Thật ra thì, Thái Lãnh Hàn đã hiểu lầm rất nhiều, đặc biệt là việc Triệu Uyển Nhu bước xuống xe của Dương Thiên Vũ. Sáng nay, cô được Dương Thiên Vũ cho biết rằng nhà hàng nơi anh bỏ vốn đầu tư vừa báo rằng, bác hai của anh, ông Dương Minh Trác vừa gọi điện đặt một bàn tiệc gia đình. Dương Thiên Vũ muốn đưa Triệu Uyển Nhu đến chào hỏi và làm quen trước với gia đình của bác ấy. Khi đến nhà hàng, Triệu Uyển Nhu trò chuyện một lúc thì biết rằng hóa ra Dương Trác Văn đã ký hợp đồng với Thái Lãnh Hàn, chuyển nhợng lô hàng kia cho Tập đoàn Thắng Lợi được gần nửa tháng rồi. Không chỉ vậy, trên đường quay về biệt thự, Triệu Uyển Nhu còn nhận được một tin nhắn của Dương Trác Văn, mời cô sáng hôm sau đến nhà cậu để dự một buổi tiệc liên hoan gia đình, cũng là ăn mừng việc hợp tác thành công giữa cậu và Thái Lãnh Hàn.