"Tựa như Trường Lạc, là bị c.h.ế.t đuối trong hồ, cùng Hoàng Quý Phi chẳng có liên can gì, không phải sao? Thẩm Bích Vân, rõ ràng là ngươi càng nhẫn tâm hơn, trơ mắt nhìn xem nó giãy dụa trong hồ, thẳng đến khi tắt thở."
"Trẫm cũng muốn biết, ngươi cũng là mẫu thân của Trường Lạc, làm sao lại nặng bên này nhẹ bên kia như thế?"
Tiếng khóc của trưởng tỷ như thú nhỏ nghẹn ngào, rất nhanh bên trong không một tiếng động, có tiếng nói lo lắng của Hoắc Nhiên truyền đến, "Truyền thái y, nhanh truyền thái y!"
Ta cũng không còn cách nào nhẫn nại nữa, đẩy nội thị ra, nhanh chân bước vào đại điện, trông thấy Hoắc Nhiên ôm trưởng tỷ đang hôn mê, thần sắc ưu tư, trên cổ đã có vết thương, huyết nhục tung bay, nhưng hắn lại giống như hoàn toàn không thèm để ý.
Ta không biết lấy ở đâu ra khí lực, đẩy hắn ra, ôm lấy trưởng tỷ sớm đã gầy trơ cả xương khẩn cầu hắn, thả tỷ muội chúng ta xuất cung đi, lợi dụng cũng được, trả thù cũng được, thực tình hay giả dối cũng được, mục đích của bọn họ đã đạt được hết rồi.
Thật lâu, bỗng nhiên mặt mũi tràn đầy ngoan lệ, từ khóe miệng bức ra hai chữ, "Mơ tưởng."
"Nàng cho dù chết, cũng phải táng tại Hoàng Lăng."
Ta nhìn chằm chằm hắn từng câu từng chữ nói, "Huynh trưởng...... Đủ rồi, những khuất nhục mà Ngài đã phải chịu, a tỷ đã sớm trả sạch rồi, điều mà Ngài không bỏ xuống được, chỉ là nàng không yêu Ngài, xưa nay chưa từng yêu Ngài."
Hắn nhắm mắt lại, bóp lấy cổ ta nổi cơn điên, để cho ta im miệng.
Nhưng cuối cùng, hắn nhìn gương mặt dần mất đi huyết sắc của trưởng tỷ, thất thần hồi lâu, hốc mắt ửng đỏ, đưa tay chậm rãi lau đi những giọt nước mắt chưa khô trên mặt nàng, giống như gian nan đưa ra một quyết định, ngữ khí nghiêm nghị nói, "Đi đi, đều đi đi."
"Ta đã đáp ứng nàng, không thương tổn một người Thẩm gia, các ngươi đi đi."
Ngày xe ngựa rời khỏi hoàng cung, ta xốc màn kiệu lên, thấy được trên tường thành, Hoắc Nhiên ôm tiểu thái tử đứng thẳng.
Trưởng tỷ quay đầu đi chỗ khác, ho hai tiếng, lại không muốn nhìn nhiều.
Chúng ta trở về lão trạch của Thôi phủ, nơi này, có người nàng yêu nhất.
Trưởng tỷ đi trong một sáng sớm sương mù.
Tựa ở trên bia mộ Thôi Thập An, giống hệt như những ngày qua, an tĩnh kể về kỷ niệm giữa họ.
Ta đứng dậy gọi nàng dùng cơm, không thấy nàng trả lời, không khỏi lệ rơi lã chã đầy mặt.
Một người một bia, dựa sát nương tựa lẫn nhau.
Ta nhớ trước khi Thôi Thập An qua đời, trưởng tỷ ăn nhiều đồ ngọt quá cũng sẽ bị tỷ phu cằn nhằn hồi lâu, bây giờ trưởng tỷ trong bộ dáng này đi gặp hắn, hắn tất nhiên mười phần đau lòng.
Ta đem bọn họ hợp táng, trong phòng có những phật kinh trưởng tỷ tự tay sao chép trong những ngày qua, ta không biết là cầu nguyện cho tiểu chất tử Thôi Nguyện, hay là tiểu công chúa Trường Lạc.
Tóm lại, là trưởng tỷ cũng muốn chuộc tội cho chính bản thân mình, ta cũng đốt đi, hi vọng bọn họ, đều không trách nàng.