Ta vốn quen thuộc với vùng núi này, trong lòng có phần yên tâm, lá gan cũng lớn hơn chút.
Nào ngờ, bước chân hụt một cái, cả người ta lập tức rơi thẳng xuống.
Là một cái bẫy thú do thợ săn đặt, không sâu, nhưng đáy lại cắm đầy những mũi tre nhọn hoắt.
Bất cẩn rồi, thật sự bất cẩn.
May mà ta phản ứng nhanh, lúc rơi xuống vội chống tay vào vách hố, giảm phần lớn lực rơi xuống, mới không bị xuyên thủng người, chỉ bị vài vết cắt trên cánh tay.
Ta đang loay hoay nghĩ cách tự cứu thì phía trên bỗng vang lên giọng của Giang Tuân:
“Thẩm Thanh Huệ!”
Hắn sao lại ở đây?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tên này… lại lén lút theo dõi ta!
Hắn mắng ta:
“Không nghe lời! Còn chạy lung tung khắp nơi!”
Giọng còn lạnh hơn thường ngày vài phần.
Ta còn chưa kịp đáp trả, hắn đã nhanh nhẹn nhảy xuống hố, không hề do dự.
Hắn lập tức kiểm tra vết thương của ta, thấy chỉ là thương ngoài da, sắc mặt mới dịu lại đôi chút.
“Thẩm tiểu thư, lá gan của cô cũng lớn quá rồi đấy!”
Giọng điệu vẫn cứng ngắc như sắt, đúng là người chẳng biết nói chuyện dịu dàng.
Ta nhăn mặt xoa xoa cánh tay trầy xước:
“Giang đại nhân, ngài nói vậy, nghe như thể ta cố tình nhảy vào bẫy ấy. Hơn nữa, không phải ngài nên đang ở biệt viện uống trà đọc công văn sao? Sao lại rảnh rỗi tới tận rừng sâu núi thẳm này giám sát một tiểu nữ tử như ta?”
“Ta chẳng phải phạm nhân của ngài, ngài cũng đâu cần kè kè theo ta suốt vậy chứ!”
Giang Tuân bị ta chặn họng, thoáng nghẹn lời, vành tai dường như đỏ lên một chút.
Thế mà hắn vẫn lạnh giọng đáp:
“Chức trách.”
Hắn dọn sạch mấy mũi tre dưới đáy bẫy, sau đó nhẹ nhàng đỡ ta trèo lên trên.
Ta vừa bò lên khỏi hố, chợt nghe thấy trong hố vọng ra mấy tiếng rên rỉ khe khẽ.
Thò đầu nhìn xuống, thì ra còn có một con cáo con lông xù bị mắc trong đó, chân bị mũi tre cứa rách, ánh mắt đáng thương ngước nhìn ta.
Ta lập tức quên luôn vết thương trên tay, cũng quên cả chuyện đấu khẩu với Giang Tuân, nhẹ nhàng ôm con cáo nhỏ lên, dùng khăn tay băng tạm cho nó.
“Tất cả tại ngài!”
Ta ôm cáo, trừng mắt lườm Giang Tuân.
“Nếu ngài đến sớm một chút, nó đã chẳng bị hoảng sợ đến vậy!”
Giang Tuân nhìn ta đang nhẹ nhàng dỗ dành con cáo trong lòng, ánh mắt hơi phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có lẽ hắn không ngờ một người ầm ĩ như ta, lúc nào cũng nói năng om sòm, động tay chứ không động khẩu, lại có lúc dịu dàng đến thế.
Gương mặt lạnh lẽo như mọi khi của hắn không xuất hiện.
Trái lại, hắn khẽ cúi đầu nhìn con cáo trong lòng ta, ánh mắt ôn hòa, nhẹ nhàng kiểm tra vết thương của nó:
“May là không sâu, nghỉ ngơi mấy hôm sẽ khỏi.”
Ta ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt hắn.
Vừa vặn nhìn thấy thoáng dịu dàng lướt qua trong đôi mắt ấy.
Lúc đó, ta chợt nhận ra—Giang Tuân, thật ra cũng khá thú vị đấy chứ.
08
Có hắn theo sau, ta cũng thấy an tâm hơn đôi chút.
Dọc đường, ta dạy hắn nhận biết các loại rau dại trong núi, nói cho hắn biết nấm nào có độc, nấm nào có thể ăn.
Ta chỉ vào dấu chân dưới đất, dạy hắn phân biệt đó là của lợn rừng hay con hoẵng để lại.
Hắn học rất nhanh, quả không hổ là người của Hình bộ, khả năng quan sát và ghi nhớ đều xuất chúng.
Ta nổi lòng xấu, xúi hắn cùng ta leo cây đào tổ chim.
Hắn ban đầu còn giữ cái dáng vẻ của đại nhân Hình bộ, cứng rắn từ chối.
Nhưng dưới sự kiên trì dỗ ngọt của ta, hắn cuối cùng cũng bắt đầu vụng về thử sức.
Tuy hắn biết võ công, nhưng chuyện leo trèo cây cối này, vẫn là ta giỏi hơn một bậc.
Nhìn một nam nhân cao lớn tay chân dài ngoằng như hắn, treo lủng lẳng trên cành cây, tiến thoái lưỡng nan, bộ dạng chật vật ấy khiến ta cười đến đau cả bụng.
“Giang Chưởng quan, ngài đâu phải đang trông coi ta, rõ ràng là bái ta làm thầy, theo ta học nghệ đó chứ!”
Ta ngồi trên một cành cây cao hơn, vung vẩy hai chân, đắc ý dào dạt mà gọi xuống.
Hắn liếc ta một cái đầy bất lực, rồi im lặng trèo xuống, vỗ sạch bụi đất dính trên áo, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Không hổ là Giang Tuân, vẫn giữ được nguyên tắc của mình.
Trên đường, ta đã hái được thứ dược thảo mình cần, lúc này hắn bỗng lên tiếng:
“Cô rất am hiểu dược thảo à?”
Ta cẩn thận bỏ số thảo dược vừa hái vào giỏ trúc, hờ hững đáp:
“Giang đại nhân chẳng lẽ đã quên? Ta là lớn lên trong núi mà. Trên núi có một ngôi am gọi là Ngọc Đàn Trai, sư thái ở đó nhân hậu, đã dạy ta vài loại dược thảo cứu mạng. Có bệnh nhỏ mà không có thuốc, ta liền tự mình lên núi tìm, lâu ngày rồi cũng quen thuộc các loại cây cỏ ấy thôi.”
“Khụ, mà ta kể với ngài mấy chuyện này làm gì nhỉ... Có điều, không được ghi vô sổ đấy nhé! Mất mặt c.h.ế.t đi được!”
Giang Tuân chẳng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào gấu quần ta, ánh mắt khẽ biến đổi.