Thẩm Thanh Huệ

Chương 13



23

 

Sau khi trời sáng, cả kinh thành đều biết tin.

 

Thế tử Nam Dương Vương – Giang Tuân – đã nghỉ lại Hầu phủ qua đêm.

 

Ta gọi Tiểu Thúy:

“Đi nói với Giang Tuân, không gặp không về – ở bãi cưỡi ngựa.”

 

Giang Tuân hình như không dám nhìn thẳng vào ta.

 

“Hôm qua… là ta thất thố rồi. Nhưng Thanh Huệ, ta ghen đến phát điên mất thôi!”

 

Ta nhón chân hôn nhẹ lên má chàng.

 

Ta hiểu cả rồi.

 

Hiểu vì sao đêm qua chàng lại thất thường như thế.

 

“Suỵt, đợi thêm chút nữa… A Tuân có thể dạy ta b.ắ.n cung không?”

 

Khi Cố Biệt Hoài đến bãi cưỡi ngựa, thứ hắn nhìn thấy là một cảnh tượng như thế này:

 

Ta đang cầm cung tên của Giang Tuân, vụng về học bắn.

 

Chàng đứng ngay sau ta, bóng dáng cao lớn gần như bao phủ lấy thân thể nhỏ bé của ta.

 

Chàng vòng tay qua, lòng bàn tay rộng lớn phủ lên mu bàn tay ta, từ tốn dạy cách kéo cung, cách ngắm chuẩn.

 

Cằm chàng khẽ tựa lên đỉnh đầu ta, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tóc, tư thế thân mật khiến mắt Cố Biệt Hoài lập tức đỏ ngầu.

 

Ta quay đầu lại, nhìn Giang Tuân, mỉm cười ngọt ngào:

 

“A Tuân, như thế này… có đúng không?”

 

Ánh mắt chàng ôn nhu đến tan chảy, nhẹ giọng dặn dò:

 

“Đừng run tay, giữ vững thêm chút nữa.”

 

Hộp đồ ăn trong tay Cố Biệt Hoài rơi phịch xuống đất.

 

Sắc mặt hắn tái nhợt, trong ánh mắt tràn đầy không tin và ghen tuông.

 

Hắn lao đến, gào lên giận dữ:

 

“Thẩm Thanh Huệ! Chẳng phải nàng hẹn gặp ta sao? Sao hắn lại ở đây?!”

 

Trong giọng nói là lửa giận dồn nén và tuyệt vọng.

 

Giang Tuân kéo ta đứng sau lưng mình, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Cố Biệt Hoài.

 

Ta nhẹ nhàng ngoắc lấy ngón út chàng, từ sau lưng chàng bước ra:

 

“Để ta giải quyết.”

 

Từng bước từng bước, ta tiến lại gần Cố Biệt Hoài.

 

Từng lời từng chữ rõ ràng:

 

“Cố công tử, ta cứ tưởng ngươi là quân tử. Không ngờ lại là kẻ tiểu nhân.”

 

Ta cố ý để Tiểu Thúy đi mời hắn đến, để hắn đích thân chứng kiến sự thân mật giữa ta và Giang Tuân.

 

Để hắn thấy tất cả nỗ lực của mình – chỉ là công dã tràng.

 

Giang Tuân hẳn cũng đã nghe tin đồn ngoài chợ: nói ta và Cố Biệt Hoài là mối hôn sự từ trong bụng mẹ, trời định một đôi.

 

Ta cho Tiểu Thúy đi điều tra, quả nhiên – là Cố Biệt Hoài âm thầm thuê người kể chuyện để truyền tin giả.

 

Hắn có thể gieo tin đồn, thì ta cũng có thể phản đòn.

 

“Nàng vì hắn mà cam lòng vứt bỏ cả danh tiết?”

 

“Thanh Huệ! Chẳng lẽ nàng… ghét ta đến vậy sao?!”

 

Giang Tuân rốt cuộc cũng hiểu mọi chuyện.

 

Chàng kéo ta lại, ôm chặt ta vào lòng ngay trước mặt Cố Biệt Hoài.

 

Giọng chàng khàn khàn:

 

“Thanh Huệ, sao nàng lại hồ đồ như vậy…”

 

“Danh tiết của nữ tử quan trọng nhất, nàng lại vì ta mà…”

 

Ta tựa vào lòng chàng, giữa mày môi đều là ý cười:

 

“Vì chàng, ta cam tâm tình nguyện.”

 

Chàng lại đứng chắn trước ta.

 

Giang Tuân chợt bóp lấy cổ áo Cố Biệt Hoài, ánh mắt lạnh như sương:

 

“Nếu còn để ta thấy ngươi dòm ngó thê tử của ta…”

 

“Thì ta không ngại… hủy sạch con đường làm quan của ngươi đâu.”

 

Ta chưa từng thấy chàng tức giận như vậy.

 

Có lẽ khi thẩm án ở Hình Bộ, chàng cũng như thế.

 

Nhưng ta không quan tâm.

 

Miễn là chàng chỉ dùng dáng vẻ ấy để bảo vệ ta – vậy là đủ.

 

Giang Tuân buông tay, Cố Biệt Hoài ngã vật ra đất.

 

Ta nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh đến lãnh đạm.

 

“Cố Biệt Hoài, ta nói muốn hủy hôn, ngươi không hiểu tiếng người à?”

 

Giọng ta rất nhẹ, nhưng từng chữ mang theo sức mạnh không gì lay chuyển nổi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta không phải đại tiểu thư khuê các như Cố gia muốn, còn ngươi, cũng không phải phu quân ta mong muốn.”

 

Ta quay người, đưa cung tên lại cho Giang Tuân, rồi bước tới cạnh chàng, nhẹ nhàng khoác lấy tay chàng.

 

“Phu quân của ta đối với ta tốt nhất thiên hạ, là nam tử tốt nhất thế gian này. Chàng chưa từng xem thường ta.”

 

Ta nắm tay Giang Tuân, chậm rãi rời đi.

 

Chỉ để lại phía sau tiếng gào vô vọng của Cố Biệt Hoài.

 

24

 

Ta và Giang Tuân ngồi bên hồ nước trong xanh gợn sóng, cùng nhau tâm sự, mở lòng.

 

Ta nửa nằm trong lòng chàng, nhìn chàng không chớp mắt.

 

Ngón tay khẽ xoắn một sợi tóc của chàng, giọng nhẹ nhàng đầy quyến luyến:

 

“Giang Tuân đại nhân, chàng… có phải thấy ta rất bướng bỉnh, rất hoang dã không?”

 

Giang Tuân nắm lấy tay ta, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay ta:

 

“Thì sao chứ? Nàng chính là nàng.”

 

“Là độc nhất vô nhị.”

 

Sống mũi ta cay cay, vành mắt bất giác đỏ ửng.

 

Ngoài A Nương ra, chưa từng có ai nói với ta những lời như vậy.

 

“Mười bảy năm sống trên núi, ta thật chẳng dễ dàng.”

 

“A Nương nuôi ta một mình, thường xuyên để ta ở nhà một mình. Muốn sống, ta buộc phải học cách kiên cường và cứng cỏi, nếu không sẽ bị người ta ức hiếp. Ta không thể như những tiểu thư mềm mại yểu điệu, chỉ cần có chuyện gì là khóc lóc, như thế chỉ càng bị người khác coi thường.”

 

“Trở về Hầu phủ, ta mới phát hiện những thứ gọi là quy củ ấy giả dối biết bao. Ai ai cũng đeo mặt nạ, rõ ràng ghét nhau c.h.ế.t đi được mà ngoài miệng vẫn cười nói xã giao. Ta không hòa nhập nổi, cũng không thể chấp nhận bản thân sau này cũng sẽ trở thành loại người đó.”

 

Giang Tuân khẽ vuốt tóc ta, ánh mắt dịu dàng đến lạ.

 

“Ta hiểu mà.”

 

Chàng kéo ta vào lòng, dịu dàng vỗ về lưng ta:

 

“Thanh Huệ của ta là nữ tử tốt đẹp nhất thế gian.”

 

“Từ nay về sau, nàng có thể tự do làm chính mình.”

 

***

 

Ta và Giang Tuân thành thân, nhưng hôn lễ không tổ chức rình rang.

 

Dĩ nhiên chàng không cam lòng.

 

Chàng bảo, nhất định phải cho ta một hôn lễ thật lớn, để khắp kinh thành đều biết ta là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng của Giang Tuân.

 

Nhưng ta không muốn.

 

Mất vài ngày giằng co, sau mấy lần nũng nịu thân mật, cuối cùng chàng cũng chiều theo ta.

 

Lễ cưới tổ chức tại biệt viện của Thẩm phủ.

 

Hầu phủ tuy khiến người ta chán ghét, nhưng biệt viện đó lại lưu giữ tất cả ký ức giữa ta và Giang Tuân.

 

Vì thế, biệt viện ấy được chàng xin về, ghi hẳn tên ta làm chủ nhân.

 

Không có lễ nghi phiền phức, không có khách sáo giả tạo, người đến đều là thân hữu thật lòng chúc phúc cho chúng ta.

 

Giờ lành đến, hỉ khăn phủ xuống.

 

Ta được hỉ nương đỡ tay, từng bước một đi về phía người đang chờ ta.

 

“Ta đến cưới nàng rồi.”

 

“Từ nay, nàng là của ta.”

 

Trước mặt người ngoài, Giang Tuân vẫn là vị quan hình bộ mặt lạnh không cười, khiến người ta kính sợ.

 

Nhưng trước mặt ta, chàng vĩnh viễn là người ôn nhu dính người, chỉ thuộc về riêng ta.

 

Chàng xử án ngoài kia thì nghiêm nghị lạnh lùng, nhưng về nhà thì lại ôm ta nũng nịu, vùi mặt vào hõm cổ ta mà dụi dụi khiến ta ngứa ngáy không thôi:

 

“Thanh Huệ, ôm ta một chút, hôm nay công vụ bận rộn, ta mệt lắm rồi…”

 

Ta sẽ vỗ về lưng chàng, dỗ dành như dỗ trẻ con.

 

Cuộc sống thoải mái biết bao.

 

Tiểu Thúy là đứa mê tám chuyện:

 

“Phu nhân ơi, chuyện vui chuyện vui!”

 

Ta dĩ nhiên phải hóng rồi:

 

“Cố Biệt Hoài… Cố công tử thành thân rồi ạ! Tân nương là một cô nương giống phu nhân như đúc!”

 

“Nhưng mà thảm lắm, tân nương ấy không phải giống phu nhân ở sự ôn nhu đâu, mà là giống ở khoản… dữ dằn!”

 

“Hôm trước tân nương chửi hắn giữa phố, chẳng nể mặt mũi gì cả, tặc tặc, đúng là ông trời có mắt, gieo gió gặt bão!”

 

Ta chỉ coi như chuyện cười mà nghe.

 

“A Huệ! Tối nay ăn cá nướng hành thơm nhé!”

 

“Ta đích thân nướng!”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta xoay người lao vào lòng Giang Tuân:

 

“Phu quân! Cùng nhau!”

 

Cuộc đời này, không phải sống với ai cũng giống nhau.

 

-HẾT-