Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ ta bị sỉ nhục như hôm nay.
“Ngươi muốn ta tin ngươi, đây là câu trả lời mà ngươi đưa sao?”
Lục Cận Thâm nhặt quyển tranh trên đất, ngẩng đầu nhìn thẳng ta, trong mắt đầy cảm xúc phức tạp.
Ta không đáp lại hắn, nhưng trong lòng lại càng chắc chắn.
Chuyện này chắc chắn là có người mưu tính sau lưng ta, chỉ để đuổi ta ra khỏi Lục phủ, thậm chí hại cả mạng ta.
Mà có thể trong thời gian ngắn như vậy tập hợp được nhiều phu nhân tiểu thư đến đây, ngoài Liễu Thanh Vận khéo léo che giấu, không còn ai khác.
“Nữ nhân vốn phải lễ phép thuần khiết, không ngờ Lục gia lại nuôi ngươi thành một kỹ nữ, chẳng lẽ Lục lão phu nhân định để ngươi làm tỳ thiếp cho Thế t.ử sao? Ngươi…”
Chưa kịp nói hết, một giọng nói già dặn vang lên cắt ngang.
“Hoàn toàn không thể nào!”
Lục lão phu nhân được tỳ nữ dìu từ trong ra, ánh mắt tinh tường quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở ta.
“Gần đây khắp kinh thành đều có tin đồn về nô tỳ Lục phủ, lão thân dù bệnh vẫn ra đây thanh minh, chuyện này với Lục phủ chúng ta hoàn toàn không liên quan!”
“Lão phu nhân, dù sao cũng là nô tỳ Lục phủ, mong bà cho lời giải thích.” Một phu nhân bỗng lên tiếng.
“Chỉ là nô tỳ, làm ô danh Lục phủ ta, phải c.h.ế.t!” Lục lão phu nhân từng chữ từng chữ nói ra, khiến người nghe rùng mình.
“Người đâu, quẳng thứ dơ bẩn này vào lồng, kéo xuống hồ ngâm!”
Thấy Lục lão phu nhân không do dự muốn hại c.h.ế.t một mạng người, mọi người đều sững sờ.
Bên cạnh, Lục Cận Thâm im lặng từ lâu cũng mở to mắt kinh ngạc.
“Tổ mẫu…”
Hắn vừa định mở lời cầu xin thì Lục lão phu nhân nhìn liếc, hắn đành bất lực, quay sang nhìn ta, giọng trầm hỏi:
“Ngươi còn gì để nói không?”
Ta theo bản năng giải thích: “Ta không làm những việc đó, tin đồn từ hí viện, chắc chắn không thể tách rời Liễu Thanh Vận!”
Lục Cận Thâm im lặng rất lâu, trong mắt cuối cùng vẫn đầy thất vọng.
“Thẩm Lăng, đến bây giờ ngươi còn dám bới móc Thanh Vận sao? Ngươi trước đây rõ ràng không phải vậy!”
Ta mới giật mình, nghe giọng thất vọng của hắn, chỉ nhếch môi cười nhẹ.
“Ngày trước ta tự nguyện vào phủ làm nô tỳ cho ngươi, ngươi nói chúng ta là bằng hữu trải qua sinh tử, giờ vẫn còn tính sao?”
“Ta không có bằng hữu như ngươi, chỉ biết dựa dẫm quyền quý, bất chấp thủ đoạn.”
“Giờ Lục phủ ta vì ngươi mà chịu trách nhiệm, biết vậy từ đầu, ta đã không cho phép ngươi vào phủ làm nô tỳ.”
Giọng hắn xuyên qua những lời c.h.ử.i bới ầm ĩ, vang rõ trong tai ta, như một mũi tên lạnh lẽo cắm sâu vào tim.
Trong mắt hắn, tất cả lời ta nói chỉ là để hắn cứu ta mà thôi.
Ta bật cười, như buông bỏ được chỗ vướng mắc cuối cùng trong lòng.
“Như vậy thì, Lục Cận Thâm, ta sẽ làm theo ý ngươi.”
10
Nói xong, một tiếng xé rách bỗng vang lên.
Ta ném tà váy bị cắt rời lên không trung, nghiêm trang mở miệng:
“Từ nay, Thẩm Lăng ta với ngươi, với Lục phủ, tuyệt không còn bất kỳ quan hệ gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời nói ấy vừa thốt ra, chẳng khác gì ta tự đẩy mình lên mũi dao, mất đi sự che chở của Lục phủ, bước ra khỏi cánh cửa này, chỉ còn c.h.ế.t!
Nhưng ta vẫn không quay đầu, bước ra khỏi phủ.
Lục Cận Thâm nhìn bóng lưng ta, bối rối một lát, trong lòng trống rỗng, dường như có thứ gì đó hắn mãi mãi không thể níu giữ.
Hắn vô thức muốn chạy theo, nhưng bị Lục lão phu nhân một tay kéo lại.
“Cẩn thận, Cận Thâm, đừng vì một nô tỳ mà hủy hoại danh tiếng trăm năm của Lục phủ.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Đúng vậy, Thế tử, loại đồ bẩn này tốt nhất đừng để bên mình.”
Một mụ mụ cũng khuyên.
“Câm miệng!”
Lục Cận Thâm lần đầu nổi giận trước mặt bề trên, chưa chờ mọi người phản ứng kịp, hắn lập tức quay người rượt theo hướng ta.
Trên phố, ta bị nhốt trong lồng và được khiêng đi, liên tục thổi còi tre, nhưng chẳng có ai tới.
Ngược lại, những nam nhân xung quanh từng người một tiến lại gần với ý đồ xấu, bàn tay bẩn thỉu chạm qua khe hở lên cơ thể ta.
Có người chứng kiến cảnh này, liền mỉa mai:
“Đồ hèn hạ, sắp c.h.ế.t còn biết quyến rũ nam nhân!”
“Ngươi mù à? Không thấy hắn quấy rối ta sao?”
Ta vừa nhịn ghê tởm, vừa liên tục né tránh vừa phản kháng.
Nhưng kẻ đó càng hò hét ầm ĩ.
“Không tự giữ mình, đáng đời mới có kết cục này!”
“Đồ dâm loạn! C.h.ế.t đi!”
Cải hỏng, trứng thối… liên tục bị ném về phía ta, nhìn những gương mặt đầy khinh miệt ấy, mắt ta cay xè.
Sự khủng khiếp của lời đồn nằm ở chỗ nó bào mòn lòng người.
Chiêu này của Liễu Thanh Vận thực sự khiến ta bất ngờ, ta siết chặt còi tre, ánh mắt liên tục quét qua đám đông.
Bấy lâu, Nhan bà bà vẫn chưa xuất hiện.
Mấy ngày trước, phụ thân ta đi cứu trợ ở Lũng Tây, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?
Chốc lát, tâm trí ta trở nên rối loạn.
Xung quanh vẫn vang những lời c.h.ử.i rủa, ta đành nhắm mắt giả vờ như không nghe thấy gì.
Cho tới khi cảm giác mình được đặt xuống đất, ta mới mở mắt.
Nhìn thấy hồ nước mênh m.ô.n.g trước mặt, đồng t.ử ta run rẩy.
“Các người muốn dùng tư hình sao?” Giọng ta khẽ rung lên.
“Thời thế này không dung thứ cho nữ nhân bẩn thỉu như ngươi, chỉ có nhấn ngươi xuống hồ mới xoa dịu cơn giận của mọi người, Lục phủ chúng ta mới tránh được tai tiếng!”
Những gia đinh Lục phủ vừa khiêng ta đi tới hồ, vừa tốt bụng giải thích.
“Chúng ta cũng chỉ làm việc theo quy củ, ngươi c.h.ế.t rồi đừng trách chúng ta. Muốn trách thì chỉ có thể trách mạng tiện tì của ngươi, không được sinh vào nhà quyền quý mà thôi.”
Ta há miệng, nhưng cuối cùng phát hiện mình không nói nổi một chữ nào.
Giữa đám người, Liễu Thanh Vận mặc một chiếc váy dài màu đỏ nổi bật lạ thường, ý cười nơi đáy mắt gần như sắp tràn ra.
Ta nhìn chằm chằm nàng ta, lạnh giọng nói:
“Liễu Thanh Vận, tất cả đều là do ngươi sắp đặt đúng không?”