Thâm Cung Khóa Hồng Nhan

Chương 3



Thảo nào Thái tử phi tâm tình u ám.

 

Ta rất muốn chia sẻ nỗi lo với nàng.

 

"Khánh tỷ tỷ, hay là ta viết thư về nhà, nhờ phụ thân và các ca ca ta đi tìm giúp?"

 

Thái tử phi khẽ lắc đầu.

 

"Cảm ơn muội, Lan Từ, tạm thời chưa cần nhờ tới Hầu phủ. Thái tử đã phái người đi tìm rồi."

 

Ta an ủi nàng.

 

"Khánh tỷ tỷ, tỷ nhất định phải tin tưởng Thái tử. Có người ra mặt, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được thôi."

 

"Khánh tỷ tỷ phải vui lên, nếu tỷ ngày ngày u sầu mãi, sau này sinh ra hài tử mà giống Tiêu Dật Hiên suốt ngày cau mày thì không hay đâu."

 

Thái tử phi bị ta chọc cười, cuối cùng cũng bớt u sầu.

 

Điều khiến ta càng vui hơn là, khi Thái tử đến, vốn định đuổi ta đi, nhưng Thái tử phi chỉ cần mở miệng, Thái tử liền thuận theo, mặc kệ ta ở lại.

 

Thế nhưng, đệ đệ của Thái tử phi vẫn bặt vô âm tín.

 

Dù Thái tử đã phái hết người trong tay đi tìm.

 

Ta cũng viết thư cầu phụ thân và các ca ca hỗ trợ.

 

Thế nhưng, một người sống sờ sờ lại cứ như biến mất giữa nhân gian.

 

Cha mẹ của Thái tử phi gửi thư thúc giục nàng phải nghĩ cách.

 

Mãi tới hai tháng sau, đệ đệ của Thái tử phi mới được tìm thấy.

 

Nhưng hắn đã mất một cánh tay, lại hôn mê bất tỉnh.

 

Thái tử phi kinh hoảng đến mức động thai, sinh non.

 

Mà lại đúng lúc thai vị không thuận, bà đỡ lo lắng sẽ khó sinh.

 

Thái tử xưa nay chẳng mấy tin Phật.

 

Lúc này lại quỳ suốt trước tượng Phật, cầu bình an cho Thái tử phi, thề nguyện ăn chay ba năm.

 

Ta cùng Tiêu Dật Hiên đứng ngóng trông bên ngoài viện Thái tử phi, trong lòng nóng như lửa đốt.

 

Chỉ nghe thấy tiếng bà đỡ gào to:

 

"Nương nương, dùng sức, dùng thêm chút nữa!"

 

Thi thoảng lại vang lên tiếng rên rỉ đè nén của Thái tử phi.

 

Chưa từng có lần nào, thời gian lại trôi chậm như vậy.

 

Chúng ta cứ thế chờ đợi, từ canh gà báo sáng tới tận giờ Tý.

 

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng trẻ con khe khẽ cất tiếng khóc non nớt.

 

Thái tử phi đã sinh một bé gái.

 

Nghe tin mẹ con đều bình an, Thái tử suốt một ngày một đêm không ăn không uống, cuối cùng cũng kiệt sức mà ngã xuống.

 

Chúng ta còn chưa kịp vui mừng.

 

Lại nghe tiếng bà đỡ hét to: "Không ổn rồi! Thái tử phi xuất huyết nặng!"

 

8

 

May mà trong cung có Thái y viện trấn giữ tại chỗ.

 

Thái tử phi được kéo trở về từ quỷ môn quan.

 

Thái tử nói được làm được, kể từ khi Thái tử phi sinh hạ hài tử, hắn liền đoạn tuyệt thịt cá, chỉ ăn chay.

 

Thái tử phi thân thể yếu nhược, nằm mãi trên giường bệnh, mỗi ngày ngoài việc thượng triều, Thái tử đều ở bên nàng không rời.

 

Nhẹ nhàng dỗ dành nàng uống thuốc, tự tay chải tóc, thay y phục cho nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn còn đích thân đến chùa trên vùng ngoại ô kinh thành, leo lên chín trăm chín mươi chín bậc thang, cầu phúc cho Thái tử phi.

 

Lại hạ lệnh ban thưởng trọng hậu, chiêu mộ danh y khắp nơi.

 

Thế nhưng, Thái tử phi lại ngày một suy yếu.

 

Cuối cùng vẫn không qua nổi mùa xuân năm ấy.

 

Trước lúc lâm chung, Thái tử phi nắm tay ta, khẽ nói:

 

"Lòng người dễ đổi, Cố muội muội, từ nay nên giữ lòng cảnh giác."

 

Ta không hiểu nàng có ý gì.

 

Nhưng cũng không còn cơ hội để hỏi lại.

 

Thái tử phi vĩnh viễn nhắm mắt.

 

Ngày hôm đó, mặt trời chiếu rực rỡ.

 

Ta lại cảm thấy rét lạnh.

 

Thái tử cố gắng gượng lo liệu tang sự cho Thái tử phi xong, liền ngã bệnh không dậy nổi, kiên quyết không chịu tuyên thái y, tựa hồ muốn đi theo Thái tử phi.

 

Mãi tới khi đám thuộc quan Đông cung đồng loạt quỳ gối ngoài cửa, khẩn cầu Thái tử chấn chỉnh tinh thần.

 

Ta mới biết, Thái tử kiên quyết xin phong Công chúa cho con gái vừa sinh ra, khiến Hoàng đế bất mãn.

 

Vốn dĩ lúc Thái tử phi bệnh nặng, Thái tử một mực túc trực chăm sóc, lơ là triều chính, Hoàng thượng đã có phần bất mãn.

 

Nay lại vì chuyện con cái mà vướng tình riêng, khiến Hoàng thượng càng thêm thất vọng, cho rằng Thái tử quá nặng tư tình, khó gánh trọng trách thiên hạ.

 

Phụ thân ta gửi thư tới, kể rằng Hoàng đế còn từng nói trước mặt các đại thần:

 

"Thái tử có tình có nghĩa, nhưng để làm người kế vị thì còn thiếu sót."

Hồng Trần Vô Định

 

Hoàng đế đã nảy sinh ý định phế Thái tử.

 

Phụ thân dặn ta phải khuyên nhủ Thái tử.

 

Ta bế tiểu Công chúa đến tìm Thái tử.

 

"Điện hạ, người đã khuất, Khánh tỷ tỷ nhất định không muốn thấy ngài tự hành hạ mình thế này. Dù chỉ vì nữ nhi mà nàng liều mạng sinh ra, ngài cũng phải cố gắng sống tiếp."

 

Thái tử mặt không còn chút máu.

 

"Lan Từ, Khánh tỷ tỷ của ngươi sợ nhất là cô đơn. Ta đi theo nàng ấy, cũng là tốt."

 

Thấy hắn càng nói càng bất ổn, ta vội vã đưa tiểu Công chúa vào tay hắn.

 

"Thái tử, ngài ôm lấy Tiểu Tiểu đi, nàng còn nhỏ thế này, đã không còn mẫu thân, chẳng lẽ phụ thân cũng bỏ rơi nàng sao?"

 

Ta vừa nói vừa khóc.

 

Tiểu Tiểu bị chuyển vào vòng tay xa lạ, òa khóc nức nở.

 

Có lẽ bị tiếng khóc non nớt làm lay động, ánh mắt Thái tử rốt cuộc cũng dừng lại nơi tiểu Công chúa.

 

Hắn ôm lấy hài tử, nhẹ nhàng áp mặt nàng vào má mình.

 

"Tiểu Tiểu, mẫu thân đi rồi, phụ thân sẽ bảo vệ con."

 

Thái tử cuối cùng chịu tuyên Thái y vào khám bệnh.

 

Sau khi khỏi bệnh, hắn bế Tiểu Tiểu đến mộ phần của Thái tử phi.

 

"Ta từng nghĩ có thể cho nàng một đời hạnh phúc, cùng nàng đi từ tóc xanh tới tóc bạc, nào ngờ..."

 

"Tất cả đều là lỗi của ta. Ta lẽ ra nên ngăn cản người nhà mẹ đẻ nàng quấy nhiễu, dẫu mang tiếng ác cũng không sao."

 

Hôm đó trời đổ mưa.

 

Ta đứng bên cạnh giương ô cho Thái tử.

 

Tiêu Dật Hiên nhìn thấy, đỏ mắt, tức giận chỉ trích ta, nói ta hại c.h.ế.t mẫu thân hắn.

 

Hắn còn nói ta từ lâu đã thèm khát ngôi vị Thái tử phi, cố ý tiếp cận Thái tử phi và hắn với mưu đồ riêng.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com