Nhưng lần này người trả lời Tô Đại Lan lại là Tô Dĩnh, cô nói: "Chị Đại Lan không biết rồi nhỉ, nhà chị dạo này có trộm đấy, nửa đêm trèo tường bị cả thôn bắt được, còn bị đánh một trận. Ồ mà chắc bây giờ là lành lặn rồi, chị về nhà phải cẩn thận, coi chừng mất trộm nữa đó!"
Tô Đại Nghiệp và Tô đại nương đã khỏi vết thương từ đầu mùa xuân nhưng cả hai đều từng bị gãy xương nên giờ vẫn không làm được việc nặng. Dù có đi làm thì cũng chỉ được phân vào nhóm lao động yếu kém, điểm công mỗi ngày chỉ được một nửa.
Tô Đại Lan: "???"
Tô Đại Lan thật sự lo lắng. Dù nhà mẹ đẻ có thế nào đi nữa cũng là mặt mũi của cô ta. Chồng cô ta còn đang ở đây, cô ta không muốn để lại ấn tượng xấu cho anh ta.
Nhưng lúc đó Tô Dĩnh đã nhanh chóng ra hiệu cho Lưu Đại Xuyên. Nhận được ám hiệu, Lưu Đại Xuyên lập tức tăng tốc đánh xe, chẳng mấy chốc cả bọn đã phóng vụt đi, để lại hai vợ chồng trên chiếc xe đạp với vẻ mặt tức tối.
Chồng của Tô Đại Lan tên là Chu Hữu Quang, là một người đàn ông nhỏ bé, tự ái và vì là con một trong gia đình nên có thể xem là một trong những người đàn ông đầu tiên được nuông chiều sau khi đất nước được thành lập.
Nhưng Chu Hữu Quang là một công nhân nghiêm túc, có biên chế và đãi ngộ tốt, có thể nhận lương hàng tháng, vì thế Tô Đại Lan thích anh ta. Hai người là bạn học cùng lớp cấp ba và trước khi tốt nghiệp, Tô Đại Lan đã giành được Chu Hữu Quang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc dù Tô Đại Lan là người nông thôn, gia đình ba đời làm nông dân nghèo nhưng Tô Đại Lan rất đẹp, thật ra tất cả người nhà họ Tô đều khá thanh tú. Thêm vào đó trong số phụ nữ thì Tô Đại Lan chắc chắn được xem là cao ráo nên Chu Hữu Quang thích cô ta, cha mẹ Chu Hữu Quang cũng thích cô ta.
Tóm lại hai người họ giống như con rùa nhìn hạt đậu xanh, vừa nhìn đã hợp nhau. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, khi vừa đủ tuổi kết hôn, họ đã nhanh chóng làm đám cưới.
Tuy nhiên công việc của Chu Hữu Quang là được truyền lại từ tay mẹ anh ta. Gia đình anh ta vốn là gia đình công chức, sống trong thị trấn cũng được xem là rất tốt, về sau trong nhà mỗi người thay phiên làm việc. Mặc dù vẫn là gia đình công chức nhưng cấp bậc của Chu Hữu Quang thấp hơn mẹ anh ta, tiền lương tự nhiên cũng thấp hơn, lại thêm Tô Đại Lan vào, có thêm một miệng ăn nên cuộc sống gia đình có phần chật vật hơn.
Dù vậy điều kiện của nhà Chu Hữu Quang trong thị trấn vẫn được xem là tốt. Không thể nói mỗi bữa đều có thịt nhưng cách ba năm ngày vẫn có thể ăn một bữa bánh bao trắng cũng đủ no. Khi Tô Đại Lan mới gả vào nhà, thân hình gầy gò của cô ta dần dần trở nên đầy đặn hơn.
Hiện tại mâu thuẫn nhỏ trong nhà Chu Hữu Quang nằm ở chỗ cha của Chu Hữu Quang vẫn chưa đến tuổi nghỉ hưu, lại là công nhân bậc bốn, mỗi tháng có thể nhận hơn năm mươi đồng, thậm chí một vài năm còn kiếm được tiền nữa. Nhưng Tô Đại Lan muốn chồng mình chuyển công nhân cho cô ta.
Tuy nhiên vì Tô Đại Lan đã kết hôn hai ba năm rồi nhưng vẫn chưa sinh được con trai con gái nào nên cha mẹ của Chu Hữu Quang vẫn chưa chịu đồng ý.
Thực ra Tô đại bá của Tô Đại Lan cũng luôn muốn cô ta tìm cách để chuyển công nhân của cha chồng cho Tô Đại Nghiệp, nhưng việc này Tô Đại Lan và Chu Hữu Quang dứt khoát không đồng ý. Tô Đại Lan không phải là kiểu người hy sinh cho em trai, cô ta yêu Chu Hữu Quang, đặc biệt là yêu số tiền mà Chu Hữu Quang kiếm được hàng tháng. Công việc và lương của cha chồng cô ta sớm muộn cũng thuộc về cô ta, mà cô ta yêu nó đến mức không thể nào rời bỏ. Vậy nên Tô Đại Lan không bao giờ có thể đưa số tiền của mình ra ngoài.
Vì thế mấy năm qua, hai vợ chồng nhỏ luôn đối phó với Tô đại bá. Ngay cả về nhà mẹ đẻ, Tô Đại Lan cũng chỉ về thăm sau vụ thu hoạch mùa thu và cày cấy mùa xuân.