Đối mặt với câu hỏi sắc bén đến mức chạm vào tận tâm can, Đường Tiểu Bạch trả lời hết sức chân thành: "Sao có thể chứ! Mọi việc muội làm, đều là vì Yến Quốc công phủ của chúng ta mà!"
"Ồ?"
"Thật đấy! Chẳng lẽ muội không họ Đường sao?" Đường Tiểu Bạch lập tức phản bác từ tận đáy lòng.
Nàng bảo vệ Tiểu Tần không phải cũng là vì Yến Quốc công phủ sao?
Đường Kiều Kiều nghi hoặc nhìn nàng một hồi lâu, không phát hiện ra sơ hở gì, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu, "Đi thôi, ta đưa muội về phòng!"
Đường Tiểu Bạch lễ phép từ chối: "Đoạn đường này ta tự đi được, tỷ tỷ cứ làm việc của mình, không cần phải lo cho ta!"
"Ta chẳng có việc gì bận cả, đã hứa với mẫu thân sẽ đưa muội về phòng, chẳng sao cả đâu." Đường Kiều Kiều nói.
Nhưng ta lại có việc!
Đường Tiểu Bạch đành phải cứng rắn mở miệng: "Tỷ tỷ, ta phải đi Tây Phía viện một chuyến—"
"Ngươi còn nói không phải vì Đinh Thập Thất!" Đường Kiều Kiều tức thì trừng lớn mắt.
"Đó là chuyện khác!" Đường Tiểu Bạch giải thích, "Ta chỉ là lâu rồi không gặp hắn—"
"Lâu rồi là bao lâu? Một tháng? Hai tháng?" Đường Kiều Kiều cười nhạo, "Ngươi gặp hắn làm gì? Không gặp hắn thì sống không nổi sao?"
Đường Tiểu Bạch xoa trán. Sống không nổi là tỷ tỷ ấy!
"Vì sao tỷ cứ ngăn cản không cho ta gặp hắn—" Giọng nàng đột nhiên dừng lại, mắt đảo qua nhìn Đường Kiều Kiều với vẻ hoài nghi, "Tỷ không phải đã làm gì hắn rồi chứ?"
Chẳng lẽ lợi dụng lúc ta không chú ý mà đem Tiểu Tần đi rồi?
"Ta làm gì hắn được?" Đường Kiều Kiều tức giận, bị ánh mắt của tiểu muội nhìn đến nổi điên, "Ai như ngươi suốt ngày chăm chăm vào một tên tiểu nô tài! Muốn đi thì cứ đi, ta lười quan tâm!" Nói xong, nàng vung tay áo rời đi.
Khi tỷ tỷ rời đi, Đường Tiểu Bạch đứng yên một giây, cảm thấy có chút áy náy, nhưng rồi lại vui vẻ đi thẳng về phía Tây Phía viện.
Nàng phải đi xem Tiểu Tần thế nào, dù sao cũng phải bỏ không ít công sức mới bảo vệ được hắn, không thể không chú ý đến hắn được.
Tuy nhiên, khi đến nơi, cửa phòng vẫn đóng chặt như hôm qua, yên tĩnh đến mức như trong phòng không có ai.
Đường Tiểu Bạch nhíu mày, mắt liếc qua một vòng xung quanh, rồi nhìn tên thị vệ mới chọn.
"Ngươi lại ở đây sao?" Đường Tiểu Bạch cảm thấy có chút lạ lùng. Tên thanh niên này tuổi tác cũng gần bằng Tần Thiên, vóc dáng thon thả hơn một chút, tuy sắc đẹp không bằng Tần Thiên nhưng cũng sạch sẽ, gương mặt thanh tú, mắt hơi cong, khóe môi khẽ nhếch, lúc nào cũng mang theo ba phần cười, vẻ ngoài vừa dễ thương lại trông cũng rất ngoan ngoãn.
"Tiểu nhân được chọn làm thị vệ của nhị tiểu thư, sau khi được Vương quản gia sắp xếp, chuyển đến ở cạnh phòng Đinh Thập Thất." Bính Thập Lục trả lời, giọng nói trong trẻo, ngữ điệu lưu loát.
Đường Tiểu Bạch gật đầu, liếc mắt về phía cửa phòng Tần Thiên: "Hắn lại uống thuốc rồi ngủ tiếp phải không?"
Bính Thập Lục có chút do dự, trả lời: "Vâng..."
"Ngươi có tận mắt thấy hắn uống thuốc và ngủ không?" Đường Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào Bính Thập Lục hỏi.
Hắn lộ vẻ bối rối, lắc đầu: "Tiểu nhân không tận mắt thấy, chỉ là mỗi ngày sau bữa cơm, có người đưa thuốc vào, sau khi uống thuốc thì cửa phòng đóng lại không thấy ai ra vào, cho nên tiểu nhân đoán là hắn đã ngủ."
"Vậy hắn thường thức dậy lúc mấy giờ? Tỉnh dậy có ra khỏi phòng không?"
Bính Thập Lục lúng túng hơn: "Tiểu nhân không phải lúc nào cũng để ý, không có thấy Đinh Thập Thất ra ngoài..."
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đường Tiểu Bạch nhíu mày, nâng cằm lên: "Ngươi đi gõ cửa! Kêu hắn dậy!"
Bính Thập Lục đáp "Vâng", tiến lên gõ cửa vài cái, lại gọi lớn hai tiếng. Trong phòng không có chút động tĩnh nào.
"Đập cửa vào." Đường Tiểu Bạch không biểu lộ cảm xúc nói. Không phải ta đang ở tiền tuyến, còn bị người ta từ phía sau hại sao!
Bính Thập Lục nhận lệnh, lùi lại hai bước, chuẩn bị húc cửa vào—
Cửa bỗng mở.
Đường Tiểu Bạch phản xạ bước lên hai bước, vừa lúc cửa mở được một nửa, cậu thanh niên nàng đã lâu không gặp hiện ra.
Áo quần lộn xộn, tóc tai rối bời, ánh mắt mơ màng, mặt còn đỏ hây hây, giống như mới tỉnh dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng: "Ờ... Ta... đúng rồi! Ta có việc muốn tìm ngươi!"
Lúc này nàng mới nhớ ra việc mấy ngày trước mình đã quên chưa nói với hắn—
…
Sau khi nghe xong lời nàng, cậu thanh niên ngạc nhiên vô cùng. Đường Tiểu Bạch khẽ mỉm cười, trong lòng không khỏi cảm thấy một chút đắc ý.
Nàng cũng tự thấy mình nghĩ ra một sáng kiến rất xuất sắc! Người khác nhìn Tần Thiên không giống như nô tài bình thường, chỉ vì hắn xuất thân từ gia đình danh giá, mặc dù khi còn nhỏ gặp phải biến cố lớn, nhưng không thể phủ nhận hắn từng được nuôi dưỡng trong môi trường học vấn.
Muốn che giấu khí chất của hắn, phương pháp đơn giản nhất chính là— Đọc sách!
"Ngươi thích không?" Đường Tiểu Bạch thấy hắn mãi im lặng, không nhịn được hỏi.
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng mờ nhạt, nhẹ nhàng nói: "Nhị Tiểu Thư vì sao lại tốt với ta như vậy?"
Câu hỏi này… Đường Tiểu Bạch do dự một chút, rồi đáp một cách đương nhiên: "Vì ngươi đã cứu ta mà!"
"Vụ án huyện Vạn Niên vẫn đang điều tra." Cậu thanh niên nhìn nàng không chớp mắt.
"Họ sẽ không điều tra nữa đâu." Đường Tiểu Bạch đáp.
Nàng đã qua được cửa ải của Hoàng đế, đừng nói là huyện Vạn Niên, ngay cả Hoàng đế cũng sẽ không tiếp tục để mắt đến Yến Quốc công phủ.
Thậm chí, ngoại tổ mẫu còn nói sẽ yêu cầu Hoàng đế phải giải quyết chuyện đã làm khó nàng.
Về chuyện thích khách, dù kẻ tiếp theo bị xé xác là phường Vĩnh Phúc hay Trấn Châu thì cũng chẳng còn liên quan gì đến nàng và Tần Thiên nữa.
“Nhị tiểu thư tin ta thế sao?” Thiếu niên hỏi, giọng đầy cố chấp.
Đường Tiểu Bạch chỉ cho rằng đứa nhỏ này thiếu thốn tình thương, nên không chút do dự mà gật đầu khẳng định: “Tất nhiên rồi!”
“Tại sao?” Thiếu niên vẫn chưa thôi truy hỏi.
Đường Tiểu Bạch ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy câu hỏi này khó trả lời, bèn dứt khoát hỏi ngược lại: “Tại sao lại không tin? ngươi chỉ là một đứa trẻ, ta đâu cần phải nghĩ xấu về con nít?”
Không biết câu nào chạm trúng điểm buồn cười của thiếu niên, hắn bỗng bật cười.
Khi không cười, trên gương mặt hắn luôn phủ một tầng điềm tĩnh có phần xa cách. Nhưng khi nở nụ cười, lớp vỏ giả tạo ấy tan biến, gương mặt thanh tú rạng rỡ bất ngờ trở nên dịu dàng, đôi mắt long lanh ánh sáng, cả người toát lên vẻ ngoan ngoãn mềm mại.
Đường Tiểu Bạch nhìn mà lòng như tan chảy, giọng nói cũng vô thức dịu đi: “Yên tâm, sau này ngươi cứ theo ta học chữ đọc sách, sẽ không còn ai nghi ngờ hay bắt nạt ngươi nữa đâu.”
Tần gia vốn nổi danh là dòng dõi thi thư lễ nghĩa, nữ chính được nuôi dạy ở Diệp gia tại Giang Nam nên vẫn nhận được nền giáo dục tốt, còn Tần Thiên thì đáng thương thay, lại bị đẩy xuống làm nô bộc.
Ngọc quý bị vùi trong bụi, sao mà không xót xa?
Dù không vì giấu diếm thân phận của hắn, Đường Tiểu Bạch cũng cảm thấy nên để hắn đọc sách.
Chín năm giáo dục bắt buộc, sao có thể để sót một ai?
Trong thế giới của nàng, trẻ con mười hai tuổi lẽ ra phải đang ngồi trong lớp học sáng sủa rộng rãi, cùng thầy cô và bạn bè vừa yêu thương vừa tranh đấu.
Thiếu niên thấy nàng hăng hái đầy tự tin, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Nhị tiểu thư, không biết ta sẽ theo học vị tiên sinh nào?”
Cô bé đập tay lên ngực: “Ta dạy ngươi!”
Thiếu niên nhìn cô bé thấp hơn mình cả cái đầu đứng trước mặt, nghẹn đến mức không thốt nên lời.
Đường Tiểu Bạch thấy được vẻ nghi ngờ của hắn, liền vỗ vai cười nói: “Yên tâm! Trình độ của nhị tiểu thư ta đủ để dạy ngươi rồi!”
Một người vừa mới trải qua kỳ thi đại học, đang ở đỉnh cao tri thức cuộc đời, chẳng lẽ lại không dạy nổi một thiếu niên chưa từng đi học từ nhỏ?
…
Quả thật là… không dạy nổi thật… Đường Tiểu Bạch nhìn quyển sách trong tay, trong lòng chỉ còn một mảnh tiêu điều.