Thái Tử Thô Bạo Và Thái Tử Phi Ngốc Nghếch
Lúc ma ma tìm được ta thì Lý Diễm đã rời đi.
“Thái tử phi, người làm lão nô sợ muốn chết!” – Bà hốt hoảng chạy vào, thấy ta vẫn bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta hiểu vì sao ma ma lại nói thế.
Ở Đông Cung này, ai ai cũng sợ Lý Diễm.
Ngay cả ma ma mỗi khi nhìn thấy hắn cũng không dám ngẩng đầu, như thể hắn là một con mãnh hổ sẽ ăn người.
Nhưng ta cảm thấy bọn họ đều sai rồi.
Lý Diễm lớn lên rất đẹp, đáng lý phải ngày ngày ngắm nhìn mới đúng.
Kể từ đêm ta ngủ lại ở Cần Chính Điện, trong cung không còn ai cản ta đến tìm hắn nữa.
Nhưng hắn cũng không phải ngày nào cũng bằng lòng gặp ta.
Lại càng không để ta ngủ cùng.
Không biết có phải tại đêm đó ta lại đá tung chăn, khiến hắn thấy tư thế ngủ của ta không tốt.
Nhưng cũng không sao.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Chỉ cần được nhìn thấy hắn thường xuyên, ta đã thấy rất vui rồi.
“ Thái tử phi, hôm nay không thể vào.” – Thị vệ trước Cần Chính Điện chặn ta lại.
Ta lập tức gục đầu xuống.
Đúng lúc ấy, bên trong điện vang lên tiếng đồ vật bị ném vỡ, khiến thị vệ và cung nữ sợ run cả người.
Còn ta thì đã quen rồi.
Muội muội của ta cũng thích đập ném đồ đạc.
Ta bước lên trước, định ghé vào cửa nhìn xem Lý Diễm có phải đang khóc hay không, thì bị thị vệ ngăn lại.
Lúc này hắn sợ đến mức run cả ngón tay:
“Thái tử phi mau quay về đi, điện hạ đang phát bệnh.”
“Điện hạ bị bệnh?”
Vậy thì ta càng không thể quay về.
Ta nhận hộp điểm tâm từ tay ma ma, bất chấp mọi người ngăn cản, đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy bên trong hỗn loạn, Lý Diễm ngồi thất thần trước bàn đọc sách, quần áo màu đen thêu hoa văn phức tạp trên người hắn cũng xộc xệch.
Khác hẳn với vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo thường ngày, lúc này một lọn tóc rũ xuống trán, khoé mắt đỏ hoe khiến hắn có chút điên cuồng.
“Thái tử điện hạ” – Ta nhẹ nhàng bước đến, nói khẽ gọi hắn.
Trong điện có vài cung nhân đang quỳ dưới đất, thấy ta vào thì vội vừa lăn vừa bò ra ngoài.
Lý Diễm ngẩng đầu lên, khoé mắt đỏ tươi.
Dường như hắn đang gắng gượng để nhìn rõ ta, rồi nheo mắt, giơ tay xoa trán.
Ta còn chưa kịp đến gần, hắn đã quát lớn:
“Cút ra ngoài cho ta!”
Ma ma vội chạy vào định kéo ta ra ngoài.
Ta né khỏi tay bà, cầm hộp điểm tâm tiến đến gần hắn, chớp mắt nhìn:
“Thái tử điện hạ, hôm nay ta làm bánh hoa quế rất ngon, ngài có muốn nếm thử không?”
Hắn nhìn ta, ánh mắt nặng nề, một tay ôm trán, nhíu chặt mày.
“Ngài đau đầu phải không?” – Ta vội đặt hộp xuống, vòng ra sau lưng hắn.
“Để ta xoa cho ngài.”
Trong ánh mắt khiếp sợ của ma ma, ta giơ tay đặt lên đầu Lý Diễm, học mẫu thân ngày trước hay xoa đầu cho cha, nhẹ nhàng xoa rồi thổi khí:
“Thái tử điện hạ, còn đau không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn không nói gì.
Ma ma chẳng biết từ khi nào đã lặng lẽ lui ra ngoài.
Một lúc lâu sau, Lý Diễm mới giơ tay nắm tay ta xuống.
“Học ai vậy?” – Giọng hắn không còn khàn khàn giống khi nãy, mà trở nên rất dễ nghe.
Ta ngoan ngoãn đáp:
“Học từ mẫu thân. Cha ta ngày trước cũng hay đau đầu.”
Trước kia mỗi lần ta nhắc tới cha, Lý Diễm thường sẽ hỏi thêm về chuyện của cha.
Nhưng lần này, hắn không hỏi gì.
Chỉ giữ lại bánh hoa quế, bảo ta về sớm.
Sau này ta mới biết, hắn từ nhỏ đã bị chứng đau đầu.
Ma ma kể, trong cung ai cũng biết, mỗi khi hắn phát bệnh sẽ giống như bị điên.
Không ít người đã mất mạng trong những lần hắn phát bệnh.
“Về sau, ngài phải cẩn thận một chút.” – Ma ma nhìn ta, giọng lo lắng dặn dò.
Ta lắc đầu:
“Nếu ta không xoa bóp đầu cho hắn, chẳng phải hắn sẽ càng đau hơn sao?”
Ma ma thấy không khuyên nổi ta, cũng không nói thêm gì nữa.
Ngày tháng sau đó vẫn trôi như thường.
Chẳng mấy chốc, một đạo thánh chỉ phế truất Thái tử được ban xuống.
Ta không hiểu “phế truất” nghĩa là gì.
“Sau này, Thái tử sẽ không còn là Thái tử nữa.” – Ma ma giải thích với vẻ mặt u sầu.
Ta ngẩng đầu nhìn bà:
“Vậy hắn là ai?”
“Là Lý Diễm.”
Ta vẫn không hiểu.
Lý Diễm vốn dĩ vẫn là Lý Diễm mà.
Hôm ấy, ta đợi rất lâu ở Cần Chính Điện, mới đợi đến người nâng Lý Diễm trở về.
Toàn thân hắn đầy máu, khiến ta sợ đến mức không biết tay nên đặt đâu.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn người ra vào bận rộn.
Đợi đến khi cung nhân thay y phục khô mát cho hắn và lui xuống hết.
“Hà cớ gì mà khóc?” – Lý Diễm nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn ta.
Ta hít mũi, nghẹn ngào hỏi:
“Ngài có đau không?”
Lông mi dài của hắn khẽ run, mắt đen sâu thẳm như vực.
“Ngươi không biết hôm nay xảy ra chuyện gì sao?” – Hắn kéo ta lại gần, một tay bóp nhẹ cổ ta, giọng trầm thấp:
“Phụ thân ngươi gả ngươi cho ta là có mục đích gì, ngươi không rõ sao?”
Ta sợ đến sững người.
Sau đó gật đầu:
“Ta biết.” – Ta khóc nức nở, nói nhỏ:
“Là ta nói với phụ thân ta thích ngài, nguyện ý gả cho ngài.”
Đôi mắt hắn run nhẹ, rồi nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay.
Ta dựa gần người hắn, dè dặt hỏi ra điều đã muốn hỏi từ đêm tân hôn:
“Thái tử điện hạ, có phải ngài chê Dao Dao ngốc nghếch, nên mới không muốn cưới ta?”
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com