Thái Tử Gia Giả Nghèo Để Yêu Tôi

Chương 7



Tất cả niềm tin của tôi đều sụp đổ trong khoảnh khắc này.

Nước mắt như vỡ đê, rơi từng giọt xuống điện thoại di động, tôi không kiềm chế được khóc nức nở.

Tôi chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn, anh ta mặc quần jean đã giặt đến mức trắng tinh, trên mặt toát ra vẻ thận trọng và bất an.

Hoàn toàn khác so với Chu Kinh Trì thô bạo trong quán bar.

Tôi mỉm cười tự giễu, diễn xuất tốt như thế không đi làm ảnh đế thật đúng là đáng tiếc.

Kể từ khi anh ta bị ốm, tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng để bắt tàu điện ngầm.

Vì để dành tiền phẫu thuật cho anh ta, mỗi ngày tôi đều gặm bánh bao trắng cùng dưa muối.

Trong thời tiết nóng bức, mặc quần áo búp bê cồng kềnh cúi đầu phát tờ rơi.

Đôi khi tôi gặp phải người tính tình không tốt, còn bị bọn họ hung hăng nhục nhã một phen.

Nhiều lần tôi mệt đến mức thiếu chút nữa ngất xỉu, bạn bè khuyên tôi nghỉ ngơi, nếu không ngày nào đó đột tử cũng không có ai nhặt xác cho.

Tôi cười nói: “Ai nói không có ai chứ, ít nhất A Trì của tôi sẽ nhặt cho tôi…”

Khi đó tôi cảm thấy cho dù vất vả hơn nữa cũng đáng giá.

Bởi vì trước khi biết chân tướng, Chu Kinh Trì quả thật khiến tôi có cảm giác anh ta rất yêu tôi.

Bố mẹ tôi đang trên đường đến dự lễ tốt nghiệp thì gặp tai nạn xe hơi.

Khi đó tôi tự trách bản thân, nếu không phải vì tôi thì có lẽ bọn họ đã không chết.

Vì vậy, tôi bị trầm cảm nặng và không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, cân nặng của tôi giảm xuống nhanh chóng, từ 125 cân đến 75 cân, giảm đúng 50 cân.

Ngày gặp Chu Kinh Trì, tôi đang c.ắ.t c.ổ tay, nghĩ đến c.h.ế.t là hết, dù sao sống cũng không có ý nghĩa.

Nhìn cổ tay đang rỉ m.á.u của tôi, Chu Kinh Trì luống cuống, cuống quýt lục lọi tìm băng gạc băng bó cho tôi.

Lúc ấy tôi nghĩ có phải người này có bệnh không, người bình thường nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã sớm chạy không thấy bóng dáng, ai lại đi tìm xui xẻo cho mình chứ!

Bởi vì ăn uống không đều đặn trong thời gian dài nên tôi bị bệnh dạ dày rất nghiêm trọng.

Sau khi ở bên nhau, vì chăm sóc tôi nên anh ta đã từ bỏ “công việc” lương tháng cũng không tệ lắm, trở thành người nấu ăn trong gia đình.

Mỗi ngày anh ta đều dặn dò tôi uống thuốc đúng giờ.

Chu Kinh Trì đối với tôi khi đó mà nói giống như một tia sáng xuyên qua bóng tối, làm cho người tôi phấn đấu quên đi ý định ban đầu.

Nhưng mãi cho đến khi nhìn thấy Chu Kinh Trì trong quán bar, tôi mới phát hiện, thì ra luồng ánh sáng kia cho tới bây giờ chưa từng chiếu sáng tôi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com