Thái Hoang Thôn Thiên Quyết

Chương 89:  Một năm chi ước



Tin tức về việc giành quán quân Đại hội Luận Đan, ngay cả Từ Nghĩa Lâm cũng vẫn còn bị che giấu, tin tức chưa truyền đến Thương Lan thành. Quá chấn động rồi! Một khắc này khi nghe được tin tức, từ trên xuống dưới nhà họ Từ hoan hô, Đại hội Luận Đan của Đan Bảo Các, mọi người đều biết, mười năm trước đã được tổ chức tại Thương Lan thành, khi ấy tứ đại gia tộc được mời đến quan chiến, lúc đó Đan Bảo Các của Thương Lan thành đã đạt được thứ tự cực cao. “Mộc Nguyệt Ảnh, ngươi thật sự muốn bao che người này sao!” Tiết Thường Niên hít vào một hơi sâu. Địa vị của Tiết gia tuyệt đối không thể bị dao động, bốn tên cao thủ, chẳng biết tại sao chết ở Thương Lan thành, thù này không báo, sau này Tiết gia làm sao có thể đặt chân ở Đế Đô thành, sẽ trở thành đối tượng bị mọi người cười chế nhạo. Thế lực Đế Đô thành phức tạp chằng chịt, bất cứ một sơ suất nào, đều sẽ mang đến ảnh hưởng trí mạng cho gia tộc. Đây không chỉ đơn giản là báo thù, mà là liên quan đến thể diện của một đại gia tộc. Những siêu cấp đại gia tộc này, xem thể diện còn trọng yếu hơn cả tính mệnh, càng khiến bọn hắn không thể chấp nhận, người chết ở Thương Lan thành chim không gảy phân. “Các ngươi trở về đi, nói cho Tiết Đỉnh Thiên, người này Đan Bảo Các của ta bao che rồi, có bản lĩnh thì bảo hắn đến nói chuyện với ta.” Mộc Nguyệt Ảnh trên thân phát tán ra một cỗ khí thế cực mạnh, đột nhiên quét về phía ba người. Khí kình đáng sợ, nhấc lên những viên đá xanh vừa mới lát trên mặt đất, từng khối từng khối nổ tung, dũng mãnh lao về phía ba người Tiết Thường Niên, dọa cho bọn hắn liên tiếp lùi lại. Tẩy Tủy cảnh ngũ trọng, nho nhỏ tuổi, vậy mà đạt tới thành tựu như thế, khiến mỗi người tại chỗ đều cực kì thất kinh. Liễu Vô Tà ánh mắt co rụt lại, đánh giá thấp thực lực của Mộc Nguyệt Ảnh, không nghĩ đến tổng các lại phái nàng đến Thương Lan thành. Tưởng rằng sẽ phái luyện đan sư bình thường đến, xem ra hắn đánh giá thấp địa vị của mình trong Đan Bảo Các, bất cứ một quán quân Đại hội Luận Đan nào, đều được quan tâm. Kỷ Dương liên tiếp giành được vài lần quán quân, từ địa vị của Thượng Quan Tài, không khó để nhìn ra, phân lượng quán quân Đại hội Luận Đan nặng bao nhiêu. Liễu Vô Tà đột nhiên xuất hiện, khiến địa vị của Thương Lan thành không ngừng nâng cao, tất cả những điều này đều là hiệu ứng dây chuyền do quán quân luận đan mang lại. “Mộc cô nương, ngươi khinh người quá đáng rồi, ta cũng không tin, ngươi có thể vẫn luôn canh giữ ở Thương Lan thành, người mà Tiết gia chúng ta muốn giết, không ai có thể ngăn cản.” Song phương xé rách da mặt. Bọn hắn kiêng kỵ Mộc Nguyệt Ảnh, nhưng không đại biểu từ bỏ giết chết Liễu Vô Tà. Không khí càng lúc càng ngưng trọng, một bên muốn bảo vệ Liễu Vô Tà, một bên muốn thề sống chết tru sát Liễu Vô Tà, ai cũng không chịu nhường. “Không cho các ngươi chút màu sắc nhìn một cái, thật sự coi lời nói của ta là gió thoảng bên tai sao!” Mộc Nguyệt Ảnh thân thể đột nhiên biến mất tại nguyên chỗ, thần bí xuất hiện trước mặt ba người Tiết Thường Niên. Tốc độ của Liễu Vô Tà đủ nhanh, so với nữ tử này, giữa hai người, kém xa, thực sự là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Đế Đô thành mới là nơi ẩn chứa cao thủ. “Ba ba ba…” Liên tiếp tiếng bạt tai, vang lên trên khu phố, ba người Tiết Thường Niên, bị quạt mười mấy cái bạt tai, thân thể hung hăng đập vào trong vách tường, phát ra tiếng ầm ầm, bị đá vụn chôn vùi. “Cho dù là Tiết Đỉnh Thiên ở đây, cũng không dám nói chuyện với ta như vậy, các ngươi tính là cái thứ gì!” Mộc Nguyệt Ảnh thu về bàn tay, phảng phất làm một kiện chuyện cực kì bình thường. Từ Nghĩa Lâm bối rối! Tất Cung Vũ hít vào hơi lạnh! Các cao tầng khác càng là không biết làm sao, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Cường giả Tẩy Tủy cảnh tam trọng, bị người hung hăng bạt tai, loại chuyện kinh thiên khiếp quỷ thần này, vậy mà phát sinh ngay dưới mắt bọn hắn. Ba người từ trong phế tích bò ra, đầy miệng đều là máu tươi, đánh nát nửa cái hàm răng, hai mắt muốn phun lửa. Bọn hắn không phải đối thủ của Mộc Nguyệt Ảnh, ánh mắt âm độc, đành phải nhìn hướng Liễu Vô Tà. “Tiểu tử, trừ phi ngươi vẫn luôn co rụt ở chỗ này, ta cũng không tin, ngươi cả đời không rời khỏi Thương Lan thành, chúng ta liền canh giữ ở ngoài thành, mãi đến khi ngươi xuất hiện mới thôi.” Tiết Thường Niên chưa từng gặp phải loại chuyện này. Trước mặt một đám kiến hôi, bị người bạt tai, mất hết thể diện. Không chết không thôi, vẫn luôn canh giữ ở Thương Lan thành, xem ai hao tổn hơn ai. Mộc Nguyệt Ảnh cường đại, nhưng không dám thật sự giết ba người bọn hắn, quạt mấy cái bạt tai, bọn hắn chỉ có thể nuốt vào bụng. “Các ngươi tự tìm cái chết!” Mộc Nguyệt Ảnh giơ bàn tay lên, muốn giết ba người bọn hắn. “Chờ chút!” Liễu Vô Tà đột nhiên đả đoạn Mộc Nguyệt Ảnh. Thật sự giết ba người bọn hắn, chuyện sẽ càng lúc càng lớn, Tiết gia sẽ dốc hết gia tộc chi lực, đến tru sát hắn, Đan Bảo Các sẽ không vì một tôn luyện đan sư nho nhỏ, mà triệt để khai chiến với Tiết gia. Điểm này, mỗi người tại chỗ đều rất rõ ràng. Tất cả mọi người ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt Liễu Vô Tà, bao gồm Mộc Nguyệt Ảnh, trong đôi mắt đẹp toát ra một tia dị sắc. “Đa tạ Mộc cô nương trượng nghĩa xuất thủ, tiểu sinh cảm kích bất tận.” Liễu Vô Tà nói xong, hướng Mộc Nguyệt Ảnh bái một cái, trước mặt mọi người đánh vào mặt Tiết gia, phần ân tình này, hắn sẽ ghi nhớ trong lòng. Lập tức! Ánh mắt nhìn hướng ba người Tiết Thường Niên: “Ta biết các ngươi rất muốn giết ta, không bằng chúng ta ký kết một hiệp nghị, trong vòng một năm, Tiết gia không cho phép đặt chân Thương Lan thành, ta cũng không cần Đan Bảo Các đến bảo vệ, chỉ cần các ngươi có bản lĩnh giết ta, ta chết mà không hối tiếc.” Thanh âm của Liễu Vô Tà, leng keng hữu lực. Lời này vừa ra, từ trên xuống dưới nhà họ Từ nước mắt chảy dài, Liễu Vô Tà đây là đang hi sinh chính mình, bảo toàn cơ nghiệp Từ gia. Từ Nghĩa Lâm hai nắm đấm nắm chặt, hận không thể lập tức xông lên, cùng cao thủ Tiết gia thống khoái chiến một trận. Quy tắc rất đơn giản, Tiết gia không cho phép đặt chân Thương Lan thành, không thể làm hại người nhà của hắn. Mà hắn, không chấp nhận Đan Bảo Các bảo vệ, sinh tử nghe theo mệnh trời. Liễu Vô Tà không hi vọng vẫn luôn sống dưới sự che chở của Đan Bảo Các, không vụ lợi cho sự phát triển của hắn, mục đích thực sự, mượn tay Đan Bảo Các, để gây áp lực cho Tiết gia, thay hắn tranh thủ một năm thời gian, đủ để hắn làm rất nhiều chuyện. Cảm xúc trên sân không sai biệt lắm rồi, sau đó này đứng ra, vừa dúng. Vừa cho Mộc Nguyệt Ảnh một bậc thang đi xuống, cũng cho Tiết gia một cái cớ để tru sát chính mình, vẫn luôn giằng co nữa, cuối cùng nhất nhất định là lưỡng bại câu thương. Song phương rơi vào trầm mặc, Tiết Thường Niên không nói lời nào, khóe miệng Mộc Nguyệt Ảnh hiện lên một vệt tiếu ý, nàng là đến điều tra chuyện quán quân Đại hội Luận Đan, cũng không muốn làm cho sự tình quá căng thẳng. Hỏa hầu nắm vừa dúng, khiến ngọn lửa của song phương, dập tắt không ít. “Tiểu tử, nếu như ngươi vẫn luôn co rụt ở Thương Lan thành, chúng ta chẳng phải một năm đều không thể giết ngươi sao.” Ba người đơn giản thương nghị xong, Tiết Thường Niên phát ra một tiếng hừ lạnh. Hắn nói không sai, đồng ý điều kiện của Liễu Vô Tà, nếu như vẫn luôn trốn ở Thương Lan thành, Tiết gia chẳng phải đợi không một năm, không có khả năng đồng ý loại ước định không hợp lý này. “Yên tâm đi, trong vòng một năm này, cho dù các ngươi không tìm ta, ta cũng sẽ đi tìm các ngươi, lại có mười ngày, chính là ngày Đế Quốc học viện chiêu thu đệ tử, đến lúc đó ta sẽ tiến về Đế Đô thành, ân oán giữa ta và Tiết gia, cũng sẽ từng cái thanh toán.” Liễu Vô Tà phát ra một tiếng hừ lạnh, trốn ở Thương Lan thành một năm thời gian? Đùa gì thế. Không ai sẽ hoài nghi thiên phú của Liễu Vô Tà, tháng này qua, mọi người rõ như ban ngày, mười tám tuổi Tiên Thiên tứ trọng, gia nhập Đế Quốc học viện dư sức. “Tốt, chúng ta đồng ý điều kiện của ngươi, ngày đến Đế Đô thành, chính là lúc ngươi tử vong.” Tiết Thường Niên suy tư một chút, đồng ý điều kiện của Liễu Vô Tà. Không đáp ứng lại có thể thế nào, Mộc Nguyệt Ảnh canh giữ ở đây, không có biện pháp tru sát Liễu Vô Tà. Chỉ cần hắn rời khỏi Thương Lan thành, không nhận sự che chở của Đan Bảo Các, Tiết gia có vạn chủng biện pháp giết chết hắn, bọn hắn không quan tâm chờ lâu mười ngày thời gian. “Cút đi!” Liễu Vô Tà khoát khoát tay, bảo bọn hắn có thể cút ra khỏi Thương Lan thành rồi. Ba người Tiết Thường Niên hàm răng cắn đến cờ rốp vang dội, không phải Mộc Nguyệt Ảnh tại chỗ, đã sớm đem Liễu Vô Tà đại tá tám khối. “Mộc Nguyệt Ảnh cô nương, lời vừa rồi ngươi đều nghe rồi, trong vòng một năm, Đan Bảo Các không được can thiệp bất cứ chuyện gì!” Tiết Thường Niên nhìn thoáng qua Mộc Nguyệt Ảnh, phảng phất tại nhắc nhở nàng. Để tránh Đan Bảo Các lật lọng. “Ngươi đang dạy ta làm việc!” Mộc Nguyệt Ảnh bàn tay lại muốn giơ lên, ba người Tiết Thường Niên sợ đến run rẩy. “Không dám!” Nói xong ba người vội vàng bước nhanh rời khỏi. Cao thủ Tiết gia rút đi, từ trên xuống dưới nhà họ Từ, cuối cùng thở ra một hơi, nhìn như nguy cơ giải trừ rồi, thực tế nguy cơ mới vừa bắt đầu mà thôi. Sự cường đại của Từ gia, trên một ý nghĩa nào đó, là xây dựng ở trên cơ sở của Liễu Vô Tà, mất đi Liễu Vô Tà, Từ gia sẽ bị đánh về nguyên hình, cho dù Từ Nghĩa Lâm đột phá Tẩy Tủy cảnh, rất nhanh cũng sẽ bị phủ thành chủ thôn tính. Liễu Vô Tà chết, Từ gia lập tức sẽ suy bại, Đan Bảo Các ra mặt bảo vệ là Liễu Vô Tà, mà không phải Từ gia, hai cái không phải một khái niệm. Tất cả mọi người lòng dạ biết rõ, cho nên trong vòng một năm này, phải tiêu diệt Tiết gia, Từ gia mới tính chân chính triệt để yên ổn. “Trong vòng một năm ngươi thật sự không cần Đan Bảo Các ra mặt hòa giải!” Mộc Nguyệt Ảnh đi tới, ngữ khí không còn là lạnh như băng vừa rồi, đứng tại trước mặt Liễu Vô Tà, một bộ dò hỏi giọng điệu. “Đa tạ Mộc cô nương hảo ý, ta đã thiếu Đan Bảo Các một ân tình to lớn, không muốn lại thiếu nữa, nếu như vẫn luôn dựa vào che chở mới có thể còn sống, vậy sống sót lại có ý nghĩa gì.” Liễu Vô Tà không kiêu ngạo không tự ti, hôm nay không có Mộc Nguyệt Ảnh ra mặt, chuyện có lẽ lại là một phen quang cảnh, sản nghiệp Từ gia, có thể đã sớm bị nhổ tận gốc. “Đến Đế Đô thành nhớ kỹ đến Đan Bảo Các tìm ta!” Mộc Nguyệt Ảnh làm việc luôn luôn sạch sẽ lưu loát, nói xong leo lên xe ngựa, mục đích điều tra đã đạt tới. Tất Cung Vũ bước nhanh theo sau, hướng Liễu Vô Tà nháy mắt ra hiệu một cái, đánh xe ngựa rời khỏi, khu phố khôi phục bình tĩnh. “Gia chủ, chúng ta an toàn rồi!” Thích chấp sự đám người liền liền tiến lên, nước mắt doanh tròng. Trải qua nhiều ngày lo lắng như vậy, cuối cùng đã vượt qua nguy cơ, Từ gia sẽ nghênh đón một năm phát triển. Từ Nghĩa Lâm muốn nói gì đó, lời đến khóe miệng, lại một câu cũng không nói ra được, yên lặng xoay người, về tới Từ gia. Tất cả mọi người bận rộn lên, Liễu Vô Tà về tới viện tử của mình, tiếp tục tu luyện, vì mười ngày sau làm chuẩn bị. Tiết gia nhất định sẽ phái cao thủ phục kích ở trên đường, cao thủ cái dạng gì, thực lực mạnh bao nhiêu, việc này đều phải làm tốt kế hoạch chuẩn bị cho chiến tranh tỉ mỉ. Màn đêm buông xuống! Liễu Vô Tà rời khỏi Từ gia, chạy thẳng tới Đan Bảo Các. Tất Cung Vũ đã sớm chờ đợi nhiều thời gian, trở lại Thương Lan thành, tất cả mọi người vẫn luôn rất bận, còn chưa thật sự ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng. “Đây là Thiên Linh Đan cùng Kim Linh Đan luyện chế chi pháp!” Liễu Vô Tà vào thẳng điểm chính. Lấy ra luyện chế chi pháp đã viết xong, mỗi một bước, miêu tả rất tỉ mỉ, Tất Cung Vũ mặt lộ vẻ vui mừng, như nhặt được bảo bối. “Vô Tà, dược liệu ngươi cần, ta đều chuẩn bị tốt rồi, đã chất đầy xe, một hồi ta bảo người đưa qua cho ngươi.” Tất Cung Vũ cẩn thận từng li từng tí thu hồi luyện chế chi pháp. Lần trước Liễu Vô Tà bảo hắn chuẩn bị tài liệu luyện chế Nguyên Dương Đan, toàn bộ đã chuẩn bị đầy đủ, trọn vẹn một xe lớn, có thể luyện chế rất nhiều Nguyên Dương Đan. “Nhọc lòng Các chủ rồi!” Liễu Vô Tà cảm kích nói một câu. Lần này thuận lợi hóa giải nguy cơ Từ gia, Tất Cung Vũ kể công lớn nhất. Lời của Thiết Mã: “Có người sẽ hỏi, Đan Bảo Các dựa vào cái gì trợ giúp Liễu Vô Tà, đây là một cái phục bút, sẽ xuất hiện ở chương 137, giải thích Liễu Vô Tà làm được bằng cách nào, cuốn sách này Thiết Mã đầu nhập quá nhiều tinh lực, tận khả năng tình hình hoàn thiện, đại cương đã viết đến 200 chương rồi, mỗi một bước xuất hiện, đều có mục đích thực sự của nó!”