Thái Hoang Thôn Thiên Quyết

Chương 1034:  Lại Đến Linh Quỳnh Các



Liễu Vô Tà tưởng Từ Lăng Tuyết sẽ giận dữ, thái độ này của nàng quả thật khiến hắn không nghĩ đến. Lúc đầu, hắn còn lo lắng mấy cô gái tụ tập lại với nhau, nhất định sẽ làm cho long trời lở đất. Tình huống thực tế không phải như vậy. Rời khỏi phòng của Từ Lăng Tuyết, thái độ của nàng, Liễu Vô Tà cơ bản đã làm rõ ràng. Chỉ khi cưới hỏi đàng hoàng các nàng vào cửa, Từ Lăng Tuyết mới đồng ý đi cùng với hắn. Khi đi ngang qua phòng của Mộ Dung Nghi, bên trong cũng vẫn sáng đèn. Gõ gõ cửa. Mộ Dung Nghi mở cửa phòng, một khắc này khi nhìn thấy Liễu Vô Tà, biểu cảm phức tạp trong đôi mắt bên trong của nàng khiến trái tim Liễu Vô Tà như muốn nát ra. Bước vào phòng, Mộ Dung Nghi chủ động nằm trong lòng Liễu Vô Tà. Chỉ là nằm đó, không ai nói lời nào, hưởng thụ một tia ôn tồn khó có được này. "Mấy năm nay đã khổ ngươi rồi!" Liễu Vô Tà nhẹ nhàng sờ lên má Mộ Dung Nghi, nhẹ nhàng nói. "Không khổ!" Mộ Dung Nghi khẽ mỉm cười, không muốn tạo áp lực quá lớn cho Liễu Vô Tà. "Đợi tất cả mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ quang minh chính đại cưới ngươi vào cửa." Liễu Vô Tà nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Mộ Dung Nghi, mùi thơm nhàn nhạt tràn vào xoang mũi Liễu Vô Tà, vô cùng dễ chịu. Hai giọt lệ thủy trượt xuống khóe mắt Mộ Dung Nghi. Vùi sâu vào lòng Liễu Vô Tà, nàng khẽ nức nở, nàng đã chờ lời nói này rất lâu rồi. Người phụ nữ nào mà không hi vọng có một danh phận. Một mực đi theo Liễu Vô Tà, sẽ luôn bị người khác chỉ trích. Rời khỏi phòng của Mộ Dung Nghi, tiếp theo là Giản Hạnh Nhi, hai người gặp mặt, có chút ngượng ngùng. Không nói ra được, chính là ngượng ngùng. Mặc dù hai người đã có tiếp xúc da thịt thân mật nhất, nhưng khi ấy là dưới tình huống bị Ma tộc uy hiếp, mới có một màn đó, vẫn không giống với Mộ Dung Nghi. "Ta biết ngươi muốn nói gì, không ra miệng thì cũng không cần nói nữa." Giản Hạnh Nhi lên tiếng trước, nàng không muốn tạo bất kỳ áp lực nào cho Liễu Vô Tà, có thể ở bên cạnh hắn, đã rất thỏa mãn rồi. "Ta đáp ứng ngươi, đời này sẽ không cô phụ ngươi!" Liễu Vô Tà kiên định nói, hai người cứ như vậy đứng trong phòng. "Thôi được rồi, đừng chua chát như vậy nữa, nói nữa ta sẽ nhịn không được khóc mất." Giản Hạnh Nhi trực tiếp đẩy Liễu Vô Tà ra ngoài cửa lớn, cấp tốc đóng cửa lớn lại, lúc này, nước mắt trào ra khóe mắt. Đi theo Liễu Vô Tà hơn một năm, hai người cũng ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng Liễu Vô Tà cho tới bây giờ chưa từng nói lời như vậy. Lời hứa tối nay, không nghi ngờ gì đã cho nàng một viên thuốc an thần, sau này có thể an an ổn ổn ở bên cạnh Liễu Vô Tà. So sánh với mấy người khác, tính cách Giản Hạnh Nhi tương đối tùy tiện, có liên quan đến hoàn cảnh sống từ nhỏ của nàng. Mẫu thân đã sớm chết rồi, mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình, tính cách tương đối độc lập. Trần Nhược Yên không nghỉ ngơi, ngồi trong phòng ngẩn người. Trong số bốn người, tuổi của nàng nhỏ nhất. Mặc dù tính cách nóng nảy, nhưng trước mặt Liễu Vô Tà, lại là một tiểu nữ nhân nhu thuận. Mở cửa phòng, dọa Trần Nhược Yên kêu to một tiếng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. "Liễu... Liễu đại ca, ngươi sao lại đến?" Nhìn thấy Liễu Vô Tà, Trần Nhược Yên có chút không biết làm sao, không biết phải làm sao bây giờ, hai bàn tay nắm góc áo, một bộ dáng thẹn thùng đáng yêu. "Muộn như vậy rồi, còn chưa nghỉ ngơi." Liễu Vô Tà ngồi trên ghế, ra hiệu nàng cũng ngồi xuống. "Không, không ngủ được." Trần Nhược Yên có chút khẩn trương, ngồi nghiêm chỉnh đối diện Liễu Vô Tà, cúi đầu, không dám nhìn thẳng Liễu Vô Tà. "Ra ngoài lâu như vậy rồi, có nhớ nhà không?" Liễu Vô Tà nhẹ giọng nói. Không giống với mấy người khác, người nhà của Mộ Dung Nghi ở Tây Hoang, gia tộc khổng lồ, phụ mẫu của Từ Lăng Tuyết ở Trung Thần Châu, phụ mẫu của Giản Hạnh Nhi đều không còn nữa. Chỉ có Trần Nhược Yên, người nhà vẫn còn ở thế tục giới. Gật gật đầu, Trần Nhược Yên không giấu giếm. "Ta đã sắp xếp người, đi đón ba ca ca của ngươi đến, để các ngươi đoàn tụ." Liễu Vô Tà đột nhiên đứng lên, dọa Trần Nhược Yên cũng đứng lên theo, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương nhìn Liễu Vô Tà. Lần trước trúng độc, Liễu Vô Tà vì trị thương cho nàng, đã trần truồng đặt nàng vào thùng băng, quan hệ của hai người mới trở nên như có như không. "Thật sao!" Nghe nói sắp được gặp ba vị ca ca của mình, trên mặt Trần Nhược Yên lộ ra một tia vẻ chờ mong. "Vậy ngươi muốn cảm tạ ta thế nào đây!" Liễu Vô Tà đột nhiên lộ ra một tia cười tà, giống như một con dã thú, tiếp cận Trần Nhược Yên, khiến thân thể Trần Nhược Yên dựng tóc gáy. "Ta..." Trần Nhược Yên không biết nên nói cái gì cho tốt, sắc mặt đỏ bừng, nàng làm sao không nhìn ra được, Liễu Vô Tà muốn làm gì. "Thân thể của ngươi đã sớm bị ta nhìn hết rồi, còn có gì mà ngượng ngùng chứ." Liễu Vô Tà đột nhiên kéo Trần Nhược Yên vào lòng, đây hẳn là lần đầu tiên bọn họ ôm ấp tại cùng một chỗ. Quan hệ giữa bọn họ, sớm muộn gì cũng phải tiến thêm một bước, Liễu Vô Tà phải chủ động. Lúc đầu, Trần Nhược Yên còn vùng vẫy, rất nhanh liền không nhúc nhích, tùy ý Liễu Vô Tà ôm chặt nàng. Nàng rất thích cảm giác này, vùi đầu vào lồng ngực rộng rãi của Liễu Vô Tà. "Liễu đại ca, chúng ta như vậy, Từ cô nương sẽ không tức giận sao." Trần Nhược Yên nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Liễu Vô Tà. Một khắc này khi nhìn thấy Từ Lăng Tuyết, trong lòng nàng như nai con chạy loạn, một bộ dáng bất an. "Yên tâm đi, nàng không tức giận!" Liễu Vô Tà nhẹ nhàng gãi gãi cái mũi nhỏ của Trần Nhược Yên, nâng cằm nàng lên, đôi môi đột nhiên hôn đi lên. Nụ hôn này, Trần Nhược Yên hoàn toàn mất phương hướng, đại não trống rỗng. "A..." Hai bàn tay của Liễu Vô Tà đã luồn vào thân thể của Trần Nhược Yên, đang muốn tiến hành bước kế tiếp thì lưỡi đột nhiên truyền đến một trận như kim châm. "Liễu đại ca, ngươi thật xấu!" Trần Nhược Yên cấp tốc thoát ra khỏi lòng hắn, trực tiếp chạy trốn tới góc tường. Mục đích đã đạt được, Liễu Vô Tà cười cười, đi ra từ phòng của Trần Nhược Yên. Tâm tình sảng khoái vô cùng, trở lại phòng của mình, chuẩn bị kế hoạch ngày mai. Sắc trời vừa sáng, mọi người tỉnh lại. "Gặp qua Từ cô nương!" Kỳ quái là, Giản Hạnh Nhi vừa đứng dậy, việc đầu tiên là đi bái kiến Từ Lăng Tuyết. Ngày hôm qua các nàng mặc dù đều đơn giản chào hỏi, dù sao cũng chưa thâm nhập hiểu rõ. "Gặp qua Giản tỷ tỷ." Trong số bốn nữ, Giản Hạnh Nhi lớn nhất, Từ Lăng Tuyết quấn lấy cánh tay của nàng, vô cùng thân thiết. Tiếp theo là Mộ Dung Nghi, Trần Nhược Yên đều đi ra, mấy cô gái nhìn nhau một cái, sau đó khẽ mỉm cười. Một phen giao lưu, quan hệ của bốn người càng lúc càng tốt, càng lúc càng gần. Liễu Vô Tà đứng ở chỗ xa, nhìn thấy bốn người bọn họ hòa thuận ở chung, biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng nhẹ nhõm rất nhiều. "Vô Tà, ngươi làm sao làm được, khiến các nàng hòa thuận ở chung." Nhan Ngọc mấy ngày nay vẫn lo lắng chuyện này, sợ bốn người bọn họ cãi nhau. Nhìn cuộc trò chuyện của các nàng, dường như không giống như là ngụy trang, từ tận đáy lòng thích đối phương. "Bí mật!" Liễu Vô Tà nói xong, rời khỏi Liễu gia, cùng Liễu Đại Nhạc trở về Thiên Đạo Hội. Tất cả nhân viên Thiên Đạo Hội đã chờ rất lâu rồi. Liễu Vô Tà bước vào đại điện, đôi mắt âm u, hơi thở phun ra nuốt vào không ngừng. Mặc dù là Linh Huyền tam trọng, rất nhiều người ngồi trong đại điện đều bị áp chế đến không thể hô hấp. Sau khi riêng phần mình ngồi xuống, ánh mắt Liễu Vô Tà quét một vòng, cuối cùng rơi vào trên mặt Phạm Chân. "Phạm lão, đồ đạc đều chuẩn bị thỏa đáng rồi chứ!" Liễu Vô Tà lên tiếng hỏi. "Đan dược, binh khí, linh phù, trận bàn đều chuẩn bị thỏa đáng, nếu như có thể thu được thiếp mời do Linh Quỳnh Các ban phát, chúng ta liền có thể tham gia thương hội mười năm một lần." Về chuyện thương hội Tinh Diệu Thành, ngày hôm qua Liễu Đại Nhạc đã giải thích một lần ở trên đường. Thiên Đạo Hội muốn hoàn toàn mở ra thị trường, tiền kỳ phải dựa vào Linh Quỳnh Các. Trừ phi Thiên Đạo Hội trưởng thành đến mức quái vật lớn như Linh Quỳnh Các, tự nhiên không cần dựa vào lực lượng của người khác. "Chuyện thiếp mời ta sẽ nghĩ biện pháp, các ngươi toàn lực làm tốt chuẩn bị, lần phản kích này, trừ việc đánh bại tam đại gia tộc trên thương nghiệp, có thể còn có một ít xung đột vũ lực." Trong đôi mắt Liễu Vô Tà phóng thích ra từng đạo hàn quang. Trận chiến này, một khi thất bại, Thiên Đạo Hội và Liễu gia sẽ không gượng dậy nổi. Không chiến, ba nhà nhất định sẽ tiếp tục vây quét, cho đến khi hoàn toàn kéo đổ Thiên Đạo Hội. Cho nên trận chiến này, đã sớm khó tránh khỏi. "Vô Tà, nội tình của Thiên Đạo Hội vẫn còn quá nông cạn, về mặt vũ lực, không có biện pháp chống lại tam đại gia tộc." Liễu Đại Nhạc đứng lên, nói là thật tình. Liễu gia có thể điều động một bộ phận cao thủ, muốn đối phó tam đại gia tộc, còn xa mới đủ. Vấn đề này, làm phức tạp mỗi một người có mặt. Nếu đấu trí, bọn họ không sợ bất kỳ người nào. Chân Vũ đại lục là tu luyện giới, vũ lực chí tôn. Cho dù năng lực của Thiên Đạo Hội có mạnh đến đâu, thuật luyện khí, thuật luyện đan vượt qua vô số người, nhưng thực lực chỉnh thể không bằng người ta, rất nhanh liền sẽ bị tiêu diệt. Đây chính là sự thật trắng trợn. "Yên tâm đi, vài ngày nữa, sẽ có số lớn cao thủ, tiến vào Thiên Đạo Hội chúng ta." Liễu Vô Tà cho mọi người một viên thuốc an thần. Không bao lâu, thực lực chỉnh thể của Thiên Đạo Hội, sẽ mở rộng ra hơn một lần. Chỉ cần không gặp được Thiên Huyền cảnh, Liễu Vô Tà không chút nào sợ hãi. Lực lượng đứng đầu của tam đại gia tộc, nhiều nhất là Địa Huyền cảnh mà thôi. Địa Huyền cảnh bình thường đến, Liễu Vô Tà toàn bộ tiêu diệt. Nghe nói còn có cao thủ đến viện trợ, đại điện vang lên từng trận tiếng hoan hô. "Phạm lão, Tất Cung Vũ, các ngươi đi cùng ta một chuyến Linh Quỳnh Các." Sau khi bàn bạc chi tiết phía sau, Liễu Vô Tà dẫn Phạm Chân và Tất Cung Vũ rời khỏi Thiên Đạo Hội. Chưa đến nửa canh giờ, đã đứng trước mặt Linh Quỳnh Các. Không đạt Chân Huyền cảnh, không được đi vào. Hai người bọn họ nửa năm trước, đã đạt tới cao cấp Chân Huyền, khoảng cách Linh Huyền chỉ còn một bước mà thôi. Liễu Vô Tà không phải lần đầu tiên đến, sau khi bước vào, vẫn bị thị giác trước mắt tấn công. Lần trước đến, cùng Hàn Phi Tử, gặp phải một số chuyện không thoải mái. Phạm Chân và Tất Cung Vũ cũng không phải lần đầu tiên đến Linh Quỳnh Các, mỗi lần bọn họ đến, nhiều nhất là quan sát một phen, học hỏi kinh nghiệm ở đây. Liễu Vô Tà chạy thẳng tới quầy thu tiền. "Xin hỏi công tử cần gì?" Thanh niên phụ trách chiêu đãi Liễu Vô Tà vô cùng nhiệt tình. "Ta muốn gặp Tần trưởng lão, làm phiền giúp ta thông báo một tiếng." Liễu Vô Tà nói xong, lấy ra mấy trăm viên linh thạch, lặng lẽ nhét vào tay thanh niên nam tử này, làm rất kín đáo. "Cái này..." Thanh niên nam tử có chút khó xử. Trưởng lão không phải ai muốn gặp là có thể gặp, hơn nữa Linh Quỳnh Các có quy củ, bất kỳ người nào không được thu lấy tài vật của khách nhân. "Thật sự không hảo ý, đồ vật ta không thể muốn, Tần trưởng lão đang bận bịu chuyện thương hội mấy ngày sau, tạm thời không có thời gian." Thanh niên trả lại linh thạch cho Liễu Vô Tà, một bộ dáng muốn giúp nhưng không thể. "Ngươi chỉ cần giúp ta truyền một lời nhắn là được, cứ nói người đã ghi nhớ mười vạn loại tài liệu ngày đó đến rồi, hắn tự nhiên sẽ gặp ta." Chuyện ghi nhớ tất cả tài liệu trong Tạng văn bia, khi ấy Tần trưởng lão đã ở hiện trường. Hơn nữa khi ấy Tần trưởng lão đã nói, sau này có cơ hội, có thể giao lưu nhiều hơn. Thanh niên dường như đã nhớ ra, một năm trước, đích xác có người ghi nhớ tất cả tài liệu trong Tạng văn bia, khi ấy đã gây xôn xao, không nghĩ đến chính là thanh niên trước mắt. ()