Thái Hậu Xuyên Không Cùng Con Cháu Đỉnh Lưu Tham Gia Show Thực Tế

Chương 81



*Tôi cũng nghĩ vậy, chẳng lẽ A Mãn còn có anh trai nào khác sao?*

 

*A Mãn đừng khóc, khóc mà tim tôi tan nát. Từ Chi Ý, anh mau gọi điện cho anh em bạn bè đi!*

 

*Tôi thấy A Mãn nói rất có khả năng là Thẩm Ngôn, vì vừa rồi khi Thẩm Ngôn bế A Mãn, cô bé đã dụi đầu vào lòng cậu ấy.*

 

*Thẩm Ngôn? Tuyệt đối không thể nào!*

 

*Anh Ý gọi điện rồi, lát nữa sẽ biết là ai, chắc chắn không phải Thẩm Ngôn.*

 

Từ Chi Ý nắm chặt điện thoại, cuối cùng cũng tìm đến số điện thoại đó, như đã hạ quyết tâm, anh bấm gọi. Bên kia đổ vài hồi chuông rồi nhanh chóng bắt máy: “Có việc gì nói nhanh.”

 

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

Giọng nói có chút cáu kỉnh, chất giọng đặc trưng không lẫn vào đâu được. Khán giả lập tức nhận ra đây là giọng của Thẩm Ngôn. Vậy người mà A Mãn luôn miệng gọi “anh” thật sự là Thẩm Ngôn sao?

 

Sao có thể, Thẩm Ngôn lạnh như Diêm Vương sống, A Mãn sao có thể thích cậu ta được. Từ Chi Ý chắc chắn là gọi nhầm số rồi.

 

Thế nhưng giây tiếp theo, lời nói của Từ Chi Ý như một cái tát giáng thẳng vào mặt họ.

 

“A Mãn cứ khóc mãi, đòi cậu ôm. Cậu... cậu có thể qua đây một chuyến không?” Từ Chi Ý hít một hơi thật sâu, rồi nói có chút ngượng ngùng.

 

Thẩm Ngôn nhận điện thoại của Từ Chi Ý, theo bản năng ngẩn ra một chút. Từ Chi Ý tưởng Thẩm Ngôn không tiện, vội nói: “Nếu cậu không tiện thì thôi vậy.”

 

*Từ Chi Ý gọi điện cho Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn mà đồng ý mới lạ. Ai mà không biết hai người họ là đối thủ không đội trời chung, Thẩm Ngôn bây giờ chắc chỉ mong Từ Chi Ý càng luống cuống hơn mới tốt.*

 

*Đúng vậy, Thẩm Ngôn bây giờ chắc đang trốn sau màn hình cười trộm rồi.*

 

Từ Chi Ý vừa định cúp máy, không ngờ đầu dây bên kia, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Ngôn lại truyền đến: “Chờ đã, các người ở Mặc Vũ Hiên phải không?”

 

Từ Chi Ý ngẩn ra, Thẩm Ngôn định qua giúp sao?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đúng vậy, phiền cậu nhanh một chút, A Mãn khóc hơi nhiều, tôi không dỗ được,” Từ Chi Ý có chút lo lắng nói, không ngờ Thẩm Ngôn giây tiếp theo đã cúp máy.

 

Từ Chi Ý nhìn lịch sử cuộc gọi đã kết thúc, ánh mắt cũng trầm xuống.

 

*Thẩm Ngôn làm gì vậy, cậu ta không đồng ý, hỏi địa chỉ làm gì.*

 

*Tôi cảm thấy Thẩm Ngôn chỉ đang hả hê trên nỗi đau của người khác, thật ghê tởm!*

 

*Thẩm Ngôn cúp máy dứt khoát thế sao, hành động này thật sự quá hèn! Thẩm Ngôn thật ghê tởm!*

 

*Các người có muốn xem phòng livestream của Thẩm Ngôn không, cậu ta cúp máy là kéo theo anh quay phim chạy như điên đấy, đừng có ngày nào cũng không có bằng chứng mà bôi đen Thẩm Ngôn, cậu ta là cái bao cát trút giận của các người à?*

 

Những người xem vừa từ phòng livestream của Thẩm Ngôn nhảy qua thấy, Thẩm Ngôn cúp máy một giây là chạy thẳng đến nhà Từ Chi Ý, chạy đến mức anh quay phim cũng theo không kịp, vậy mà đám người này còn ở đây đổ thêm dầu vào lửa, nói mát.

 

Thấy phòng livestream của Từ Chi Ý toàn là những bình luận ác ý nhắm vào Thẩm Ngôn, trong số khán giả cũng có người không chịu nổi, tức giận nói giúp Thẩm Ngôn vài câu. Chưa đợi những anti-fan đó kịp cãi lại, ngoài cửa đã vang lên tiếng chuông, giọng của Thẩm Ngôn cũng truyền vào: “Từ Chi Ý, mở cửa.”

 

Khán giả trong phòng livestream của Từ Chi Ý nghe thấy tiếng vọng từ bên ngoài, theo bản năng ngẩn người. Thẩm Ngôn thật sự đến sao?

 

Từ Chi Ý nhanh chóng bế A Mãn, vội vàng ra mở cửa. Vừa mở cửa ra đã thấy Thẩm Ngôn mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển đứng ở cửa. Gương mặt mang vẻ ngoài nho nhã mà tính cách thì bất cần giờ lại thêm vài phần hoang dã, có cảm giác như một vị tướng quân lạnh lùng.

 

Cậu hơi ngước mắt, thở dốc hỏi: “A Mãn còn khóc không?”

 

A Mãn trong lòng Từ Chi Ý nhìn thấy Thẩm Ngôn, tiếng khóc lập tức ngừng bặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, cô bé liền vươn tay ra, đáng thương nói với Thẩm Ngôn: “Anh ôm.”

 

Ánh mắt Thẩm Ngôn lập tức dịu lại, đầy đau lòng nhìn A Mãn đang khóc như hoa lê đẫm mưa trước mặt: “Anh ôm, anh ôm, A Mãn đừng khóc nữa.”

 

Từ Chi Ý nhìn em gái mình trong lòng Thẩm Ngôn lập tức nín khóc, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thất bại. Anh có vẻ không phải là một người anh trai tốt.

 

“Có phải cậu dùng cái bộ mặt đưa đám đó nói chuyện với A Mãn không?” Thẩm Ngôn liếc Từ Chi Ý. Anh ta vốn sinh ra đã có vẻ cao ngạo, tuấn tú, một ánh mắt cũng đủ làm người khác lạnh sống lưng, huống chi là một cô bé ngoan ngoãn như A Mãn.