“Chà, không phải là trốn thật rồi đấy chứ. Thẩm Ngôn, cậu có nên biết điều mà tự mình rút lui đi không.” Thẩm Siêu và bố hắn liếc nhau, cười lạnh một tiếng.
Thế nhưng, giây tiếp theo, Thẩm Trấn Sơn liền đội một tảng đá thật lớn, xuất hiện trước mặt mọi người.
[Vậy là ông ấy đi nhặt đá thật à? Chỉ vì một câu nói của cô gái kia mà thật sự đi nhặt đá đội lên đầu?]
[Ha ha ha ha ha cười c.h.ế.t tôi, lời nói của cô gái này có hiệu lực đến vậy sao? Không thể nào, vì diễn theo kịch bản này mà còn phải luyện cả thiết đầu công à.]
[Ha ha ha ha ha, nhìn thấy bố Thẩm Ngôn bị trừng phạt mà tôi thấy sảng khoái ghê. Lúc nãy ngột ngạt bao nhiêu thì bây giờ sướng bấy nhiêu!]
[Cười c.h.ế.t mất, lúc nãy tôi có nhìn thấy Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý không nhịn được mà liếc nhau cười không?]
Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý, một trái một phải đứng bên cạnh Thẩm Chi Chi đỡ mũ phượng cho cô. Khi nhìn thấy Thẩm Trấn Sơn đội một tảng đá lớn đi vào, cả hai đều lặng lẽ quay đầu đi, cố gắng nín cười.
Hai người đồng thời quay đầu, ánh mắt giao nhau giữa không trung, lập tức không nhịn được nữa, khóe miệng run rẩy, bất giác bật cười.
Sau đó cả hai đột nhiên quay phắt đi, cười cái gì mà cười.
Từ Chi Ý mạnh mẽ đẩy gọng kính râm của mình, lại khôi phục vẻ mặt cao lãnh. Hứ, đồ gà con.
Thẩm Ngôn thì tức tối quay đầu đi. Đeo kính râm thì hay lắm à, ngày mai hắn cũng đeo kính râm, đúng là đồ làm màu."
"Khán giả xem đài nhìn Thẩm Trấn Sơn đang đội một tảng đá to trên đầu thì được một trận cười vỡ bụng. Giây tiếp theo, tất cả các khách mời nữ đều khoác lên mình những bộ Phượng quan hà đới tinh xảo, dáng vẻ đoan trang lộng lẫy bước ra từ phòng hóa trang, lập tức thu hút hết mọi ánh nhìn.
[Đẹp quá! Cháy máy luôn rồi!]
[Trời ơi, đẹp quá đi mất! Thế này mới không uổng công ban tổ chức chuẩn bị một lâm viên đỉnh cấp và trải t.h.ả.m tỉ mỉ như vậy chứ, đẹp đến ngẩn người!]
[A! Chắc tôi c.h.ế.t vì vẻ đẹp này mất!]
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tổ đạo diễn đúng là biết cách khuấy động không khí, vội lia máy quay ngay vào các cô gái, thỉnh thoảng lại đảo ống kính sang phía cánh đàn ông.
Các mỹ nhân ai nấy đều lộng lẫy và khí chất, khoác lên mình bộ Phượng quan hà đới tinh xảo tựa như những nữ hoàng sắp lâm triều. Còn những người đàn ông còn lại thì...
[Ha ha ha ha ha, giờ so sánh lại càng thấy rõ hơn, đám đàn ông này trông t.h.ả.m hại thật sự!]
[Cười c.h.ế.t mất, trông họ khổ sở quá. Hay là cứ mặc luôn đồ tù nhân vào chụp ảnh chung đi (icon đầu chó).]
[Đám đàn ông này hết cứu nổi rồi, trông như nữ hoàng và dàn thái giám của người vậy.]
[Đại thái giám ha ha ha ha ha, bà chị mau rút lại lời nói đi, coi chừng lát nữa bị người ta dí cho chạy mất dép đó!]
Tất cả cánh mày râu nhìn cảnh tượng trước mắt mà cũng không nhịn được cười, sự tương phản này quả thực quá rõ ràng.
Phái nữ thì đẹp đến kinh thiên động địa, khiến người ta phải trầm trồ xuýt xoa. Trong khi đó, bọn họ lại ăn mặc tuềnh toàng đến đáng thương, sự đối lập này có thể dùng hai chữ “thê thảm” để hình dung.
“Cô cố, các cô ấy đến rồi.” Giọng Vu Tuệ Hiền trong trẻo, dịu dàng vang lên bên tai Thẩm Chi Chi.
Thẩm Chi Chi khẽ mở mắt, đôi mắt trong veo như nước hồ thu còn vương chút mơ màng, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy các cô gái, đôi mắt ấy liền bừng sáng.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, liếc nhìn Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn lập tức hiểu ý, khẽ khom lưng, nhanh chóng đỡ Thẩm Chi Chi đứng dậy một cách tao nhã.
“Đẹp quá! Hôm nay chúng ta sẽ chiếm trọn spotlight!” Thẩm Chi Chi duyên dáng bước tới, mỉm cười nói với các cô gái.
“Cánh đàn ông không cần thay đồ sao?” Thẩm Oánh đang mặc một bộ váy áo tinh xảo, vẻ mặt lập tức sa sầm xuống, “Họ cũng là con người mà, phải bình đẳng chứ. Họ không mặc đồ đẹp để chụp ảnh thì tiếc quá.”
Bị réo tên bất ngờ, cánh đàn ông đưa mắt nhìn Thẩm Oánh đầy oán giận. Cô nàng này điên rồi sao? Đừng nói nữa, nói nữa là lát nữa phải mặc đồ tù chụp ảnh thật đấy.
“Kìa, quần áo của họ đang ở trên tay em trai cô đó, mỗi người một bộ, đủ cả. Nếu cô muốn mặc thì cũng có phần đấy.” Thẩm Chi Chi chẳng thèm liếc cô ta một cái, lập tức đi vòng qua, tiến về phía đầu t.h.ả.m đỏ. Thẩm Ngôn lẽo đẽo theo sau, phụ trách xách váy cho Thẩm Chi Chi và mẹ mình, trông chẳng khác nào một chú vịt con.