Lâu dần, ở thị trấn Thanh Vân lan truyền tin đồn ông có tính cách kỳ quái, ông cũng mừng vì được yên tĩnh!
Thẩm Chi Chi kinh ngạc.
Thật sự có người xuyên không khác sao? Vậy thế giới này không chỉ có một người xuyên không, mà có thể còn có đủ loại người xuyên không khác nhau rải rác khắp nơi?
Trời ạ, thế chẳng phải quyển tiểu thuyết này đã bị dân xuyên không xuyên thành cái sàng rồi sao?
Trong đó có thể còn có rất nhiều người cổ đại như cô và Hoàng Văn Tĩnh xuyên không đến đây. Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Thẩm Chi Chi lại không khỏi phấn khích.
Các lão tổ tông đều xuyên không đến đây, một lần nữa làm cho những nét văn hóa đã bị phủ bụi từ lâu được tỏa sáng trở lại!
Mắt Thẩm Chi Chi sáng rực lên: “Mau đi với tôi, chúng ta phải tranh thủ thời gian chuẩn bị cho lễ hội hoa đăng.”
Vị sử quan nhỏ còn chưa kịp bái kiến Thái hậu nương nương cho tử tế đã bị Thẩm Chi Chi kéo đi một mạch, chạy thẳng đến quảng trường thị trấn Thanh Vân.
Ông vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền kinh ngạc. Trời ạ, sao đột nhiên lại náo nhiệt thế này? Người làm hoa đăng, người treo lồng đèn, sao còn có nhiều cô nương mặc Hán phục đang ríu rít nhìn mọi thứ xung quanh thế kia.
Ông dụi dụi mắt, chẳng lẽ mình đã quay về triều đại Bắc Chu hơn một ngàn năm trước rồi sao?
Cảnh tượng này thực sự rất giống lễ hội hoa đăng của triều Bắc Chu hơn một ngàn năm trước, ngay cả hoa đăng và trang phục mọi người mặc cũng vô cùng tương tự.
“Nè, bút giao cho ông, tôi đọc, ông viết.” Thẩm Chi Chi nhét một cây bút lông sói ngọc tốt nhất vào tay ông, lúc này ông mới hoàn hồn.
Đây không phải là hơn một ngàn năm trước, mà là xã hội hiện đại. Là Thái hậu nương nương đang dẫn dắt mọi người tái hiện lại lễ hội hoa đăng của triều Bắc Chu!
Thái hậu nương nương đang làm một việc vô cùng vĩ đại!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ ông cũng nên là một phần trong đó, ông cũng muốn cống hiến cho Thái hậu nương nương, giúp người tái hiện lại lễ hội hoa đăng của triều Bắc Chu.
Hoàng Văn Tĩnh siết chặt cây bút lông trong tay, rồi vội vàng nghiêm túc đuổi theo bước chân của Thẩm Chi Chi. Lễ hội hoa đăng sao có thể thiếu được câu đố đèn chứ!
Thẩm Chi Chi đọc đến đâu, ông liền múa bút viết những câu đố đèn lên giấy Tuyên Thành đã chuẩn bị sẵn. Nét bút cứng cáp, mạnh mẽ, như tùng, như mộc, lại như trúc, khiến người nhìn vô cùng mãn nhãn.
Thẩm Chi Chi nhìn những nét chữ ông viết ra, trong mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Đời này nếu cô có thể viết được chữ đẹp như vậy, c.h.ế.t cũng đáng.
Câu đố đèn còn phải sao chép vài bản, công tác chuẩn bị cho lễ hội hoa đăng đã bước vào giai đoạn cuối cùng, ai nấy đều bận rộn, ngược lại Thẩm Chi Chi, người lên kế hoạch, bây giờ lại chẳng có việc gì làm.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Cô lúc thì đi xem Thẩm Ngôn và mọi người treo lồng đèn, lúc lại đi xem Tô Nho Nhỏ và các cô gái chuẩn bị hoa đăng cho tối nay, lúc lại ghé qua xem Hoàng Văn Tĩnh sao chép câu đố đèn. Cô đi tới đi lui, muốn tìm việc gì đó để làm, nhưng mọi người đều bảo vệ cô như gấu trúc.
Cô vừa đề nghị muốn làm gì đó, Thẩm Ngôn, Từ Chi Ý và Thẩm Trấn Sơn ba người lập tức chạy như bay đến, nhanh chóng giành hết việc đi làm, với lý do mỹ miều rằng, họ muốn giữ vững địa vị đàn ông trong gia đình!
Thẩm Chi Chi thật sự cạn lời. Giờ này rồi mà còn tranh giành mấy chuyện này, ba người đàn ông này đúng là càng sống càng thụt lùi.
Không được giúp việc gì, Thẩm Chi Chi đành đi loanh quanh. Lúc này cô mới nhớ ra Vương Phượng Hà còn đang livestream dạy cách làm hoa nhung ở quảng trường, không biết phòng livestream của bác Vương thế nào rồi.
Cô vội vàng bước nhanh, tìm kiếm bóng dáng của Vương Phượng Hà trên quảng trường, nhưng hình như không thấy đâu.
Cô vừa đi vừa tìm, một lúc lâu sau mới theo tiếng nói mà tìm được quầy hàng livestream nhỏ của Vương Phượng Hà.
Trước quầy đã vây kín các cô gái trẻ mặc Hán phục, mắt họ sáng lấp lánh, nhìn những cây trâm hoa nhung mà Vương Phượng Hà bày trên bàn, tranh nhau đòi mua.
“Cháu cũng muốn, cháu cũng muốn ạ.”
“Cháu cũng muốn mua một cái.”
“Còn cháu nữa, bác Vương, bán cho cháu một cái đi ạ.”