Cô hơi trấn tĩnh lại, rồi nói với Vương Phượng Hà: “Bác gái, bác có thể livestream dạy cách làm hoa nhung này được không ạ? Hoa nhung là trang sức tóc độc đáo của nước ta, đã có từ hơn một ngàn năm trước, không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy.”
“Với tay nghề này của bác, trên mạng chắc chắn có rất nhiều tiểu thư thích mặc Hán phục muốn học lắm đấy ạ! Đây chính là trí tuệ của tổ tiên chúng ta từ hơn một ngàn năm trước mà.”
“Như vậy bác có thể nhận được toàn bộ thù lao rồi.”
Vương Phượng Hà nghe Thẩm Chi Chi nói xong, chớp chớp mắt, còn có thể làm như vậy sao?
“Tổ đạo diễn sẽ đồng ý chứ?” Vương Phượng Hà có chút bất an, nhỏ giọng hỏi.
“Đồng ý chứ! Bác gái, vốn dĩ là lỗi của chúng tôi mới làm lỡ thời gian của bác. Cho dù bác không đồng ý livestream dạy học, chúng tôi vẫn sẽ trả đủ tiền cho bác.” Đạo diễn lúc này vội vàng đứng dậy nói.
Bọn họ vốn đã làm phiền Vương Phượng Hà đủ rồi, không ngờ đồ ngốc Ôn Lả Lướt lại không biết điều, trực tiếp làm chương trình bị trống lịch. Vương Phượng Hà không đòi họ bồi thường đã là may lắm rồi, họ đâu còn dám không trả tiền.
Nếu Vương Phượng Hà bằng lòng livestream dạy làm hoa nhung, vậy thì thật quá tốt, có thể để nhiều người hơn biết đến nghề thủ công này, đó chính là mục đích của họ.
“Vậy tôi chọn dạy học trên mạng đi, nếu không cầm tiền này tôi không yên tâm.” Vương Phượng Hà cười cười, ôn tồn nói.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Những người làm nghề thủ công như họ, làm bao nhiêu việc thì nhận bấy nhiêu tiền, dựa vào đôi tay của mình để kiếm sống, tiền như vậy họ cầm mới thấy an lòng.
“Vậy thì tuyệt quá! Vừa hay phòng livestream của Ôn Lả Lướt bị cấm, chúng ta sẽ tạm thời thêm một buổi chuyên đề, buổi chuyên đề truyền dạy kỹ thuật làm hoa nhung.” Đạo diễn nghe Vương Phượng Hà nói xong liền thở phào nhẹ nhõm.
May thật, nếu bà Vương thật sự làm ầm lên, bọn họ chưa chắc đã giải quyết êm xuôi được.
“Bác Vương, bác ra quảng trường phía đông livestream nhé, ở đó đông người, nói không chừng bác còn bán được mấy món hoa nhung, kiếm thêm chút tiền.” Thẩm Chi Chi cong môi, cười hì hì nói.
Bác Vương là người có nguyên tắc của một nghệ nhân, chắc chắn sẽ không nhận quà biếu không của họ. Nhưng nếu bác bán được đồ, trong lòng chắc chắn cũng sẽ an tâm hơn một chút!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vậy nên bây giờ chỉ cần có người xem, sẽ có cơ hội bán được hàng. Bác gái sẽ có tiền, vậy thì ra quảng trường là hợp lý nhất rồi, đông người chắc chắn sẽ bán được nhiều hơn.
Giúp bác gái bán được thêm một món cũng là góp thêm một phần công sức cho việc truyền bá văn hóa!
“Được! Bên đó cũng đang tổ chức lễ hội hoa đăng, đến lúc đó có thể cùng nhau quảng bá một thể.” Đạo diễn tủm tỉm cười nói.
Thẩm Chi Chi hơi liếc mắt về phía sau, rồi cười rạng rỡ: “Đạo diễn, chú cứ đưa bác gái qua trước đi ạ, cháu tìm được thầy thư pháp kia rồi sẽ qua ngay.”
Đạo diễn gật đầu, Thẩm Chi Chi đứng dậy chạy về phía nhà của vị đại sư trong thị trấn.
Gia đình họ Ôn vừa mới chuồn khỏi tầm mắt của tổ đạo diễn, ai nấy đều vô cùng vênh váo. Sắp được gặp chàng rể vàng rồi, cả nhà họ sắp được như diều gặp gió, một bước lên mây.
Ngay cả lúc đi đường họ cũng mang vẻ mặt kiêu ngạo, đặc biệt là Ôn Lả Lướt, ánh mắt đầy ngạo mạn!
Cô ta đảo mắt, rồi dừng lại trên người Thẩm Chi Chi đang chạy qua từ phía không xa. Sao cô ta cứ như âm hồn không tan thế nhỉ?
Nhưng không sao cả, lần này Thẩm Chi Chi có thế nào cũng không cướp được bạch mã hoàng tử của cô ta, vì chàng đã xuất hiện rồi. Cô ta vội nín thở, lao thẳng về phía người đàn ông đang đi ra từ góc đường.
“Á!”
Một tiếng hét thất thanh thu hút ánh mắt của Thẩm Chi Chi. Giữa ánh mắt của mọi người, Ôn Lả Lướt và một người đàn ông bị một thùng nước bẩn từ trên lầu đổ xuống ướt như chuột lột.
Thẩm Chi Chi cạn lời, ai lại đi ôm nhau ở chỗ cống rãnh hôi thối chứ, đúng là có bệnh. Nhà ai lại chạy ra cống rãnh để ôm nhau, bị tạt nước bẩn là đáng đời.
Trong vài phút Thẩm Chi Chi dừng lại hóng chuyện, cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn mặc vest sẫm màu, từ một góc khuất, dáng người thẳng tắp chậm rãi đi về phía bên kia.
Khoảng cách không quá xa, chỉ vài giây sau đã ẩn mình vào giữa những tòa nhà. Thẩm Chi Chi hoàn hồn, cũng nhanh chóng chạy về một hướng khác. Chỉ trong vài giây, hai người đã lướt qua nhau."