Giọng nói của họ, Lý Phượng Thanh nghe rất quen. Hắn vội ngẩng đầu lên nhìn, đồng tử đột nhiên co rút. Đây chẳng phải là những người đã sớm rời đi, bị bọn họ đuổi khỏi đoàn kịch Na Hí để đến nơi khác kiếm sống rồi sao?
Là ai đã đưa họ tới đây?
“Lý Phượng Thanh, chúng tôi không ngờ các người lại mất trí đến mức đi làm kẻ bán nước! Nếu không nhờ xem livestream của cô Thẩm rồi liên lạc với cô ấy, e là đến giờ chúng tôi vẫn bị các người lừa trong bóng tối.” Người dẫn đầu, Lý Niên Hoa, căm phẫn nhìn Lý Phượng Thanh.
Mấy năm trước, hai người họ bất đồng quan điểm. Lý Phượng Thanh chủ trương kiếm tiền, thậm chí muốn từ bỏ Na Hí. Còn Lý Niên Hoa lại không đồng ý, ông cho rằng tiền chỉ cần đủ dùng là được, việc quan trọng nhất là phải phát triển Na Hí thật tốt.
Ý kiến không hợp, thế là Lý Phượng Thanh liền thẳng tay đuổi Lý Niên Hoa, một người từ nơi khác đến, cùng mấy người ngoại tỉnh khác đang học nghề ra khỏi đoàn.
Không ngờ hôm nay ông ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Chắc chắn là đang chờ dịp này để trả thù hắn, để xem trò cười của hắn đây mà.
“Ông tưởng mình cao thượng lắm chắc? Có tiền ông không kiếm à? Đừng có tỏ ra vĩ đại như thế, ông cũng chẳng phải người tốt lành gì đâu.” Lý Phượng Thanh nói giọng hằn học.
“Chẳng phải ông đến đây để xem tôi t.h.ả.m hại thế nào sao? Mấy năm nay ông đến một cái mặt nạ cơ bản còn không có, ông kế thừa cái gì? Kế thừa cái con khỉ! Ông còn nhớ múa thế nào không? Ông còn nhớ Na Hí là cái gì không?”
Lý Phượng Thanh vừa dứt lời, những người khác đang bị cảnh sát giữ phía sau cũng đồng loạt nhìn Lý Niên Hoa bằng ánh mắt thù địch. “Đúng đấy, các người đi cũng một hai năm rồi, chắc sớm đã quên Na Hí là gì rồi. Nói thì hay lắm, các người muốn kế thừa ư, hay là cũng muốn lấy lại mặt nạ rồi đem bán đi? Mấy cái mưu đồ xấu xa của các người tưởng ai mà không biết chắc.”
“Chúng tôi không chỉ nhớ, mà còn nhớ rõ hơn bất kỳ ai trong số các người. Tuy không có mặt nạ, nhưng trong lòng chúng tôi có. Hình ảnh những chiếc mặt nạ đó đã khắc sâu vào tâm trí chúng tôi, từng giây từng phút chúng tôi đều không quên.” Lý Niên Hoa lạnh lùng liếc nhìn Lý Phượng Thanh, giọng nói nhàn nhạt.
“Mấy năm nay, tôi vẫn luôn làm hồ sơ xin công nhận di sản phi vật thể. Tuy thiếu những vật chứng quan trọng nhất, nhưng tôi luôn tin rằng, đến thời khắc mấu chốt các người sẽ ủng hộ chúng tôi. Thế nhưng chúng tôi không ngờ các người lại đem bán tất cả cho nước Củ Sâm. Các người có biết bọn chúng đang dùng Na Hí của chúng ta để đi đăng ký di sản thế giới không? Nếu chúng thành công, điệu Na Hí ở Vân Khê, hay nói đúng hơn là toàn bộ Na Hí của Hoa Quốc, đều sẽ trở thành của bọn chúng!”
Lý Niên Hoa cứ nghĩ đến chuyện này là lại thấy lòng đau như cắt. Ông không thể ngờ trong khi mình đang c.ắ.n răng thu thập tài liệu, học hỏi cách đăng ký di sản thế giới thì lũ đồng đội tồi tệ ở nhà lại quay lưng bán sạch mọi thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ đã đến giai đoạn then chốt của việc xin công nhận, ban thẩm định di sản đã thông qua đề án của ông, chỉ cần chờ đến giai đoạn trưng bày vật chứng quan trọng là được. Vậy mà đám người này lại thẳng tay bán đi mọi thứ.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thảo nào, dạo gần đây mỗi lần ông về Vân Thành đều bị cản trở đủ đường, hóa ra là sợ ông phát hiện mặt nạ đã bị bán đi.
Nếu có thể xông lên cào c.h.ế.t bọn họ, Lý Niên Hoa chắc chắn sẽ không do dự.
“Các người có biết sai lầm của mình nghiêm trọng đến mức nào không? Nếu nước Củ Sâm thật sự đăng ký thành công, thì Na Hí mà tổ tiên chúng ta đã khổ công gìn giữ bao năm nay sẽ hoàn toàn trở thành của bọn họ. Đây là hành vi ăn cắp văn hóa, các người có hiểu không!” Lý Niên Hoa kích động nói trong phẫn nộ.
Lý Phượng Thanh và đám người của hắn nhìn Lý Niên Hoa, từng lời ông nói như đ.â.m vào tai họ. Họ kinh hãi mở to mắt. “Không thể nào! Nước Củ Sâm sao có thể vô liêm sỉ như vậy? Bọn chúng sao dám làm thế? Sao chúng dám lấy đồ của nước khác đi đăng ký di sản chứ?”
Bruce đứng bên cạnh, nghe Lý Phượng Thanh nói vậy liền thản nhiên chen vào. “Có gì mà không dám? Lũ người ở nước Củ Sâm chỉ hận không thể vơ cả thế giới vào làm của mình. Trộm cắp đã thành quen, từ lâu đã không còn biết xấu hổ là gì nữa rồi.”
Thẩm Chi Chi cũng bị chọc cho tức cười. “Các người chẳng lẽ nghĩ rằng nước Củ Sâm mua mấy cái mặt nạ này của các người về chỉ để trưng bày ngắm chơi thôi sao? Các người thấy có khả năng đó không?”
[Bruce, nói được thì nói nhiều vào, mấy lời thẳng thắn này tôi thích nghe lắm (icon mặt chó).]
[Lũ trộm cắp nước Củ Sâm đúng là không biết nhục! Cái gì cũng trộm, chỉ hận không thể biến cả vũ trụ thành của nhà mình, đúng là cạn lời.]
[Cười c.h.ế.t mất, bọn họ thật sự coi sự ngu dốt của mình là vốn liếng à, cạn lời thật sự.]
[Tôi ghét nhất cái loại coi sự ngu dốt là hay ho. Bà cô của tôi nói đúng đấy, chẳng lẽ bọn họ nghĩ nước Củ Sâm mua mấy cái mặt nạ về chỉ để ngắm thôi chắc!]
Hai câu nói này khiến đám người Lý Phượng Thanh cứng họng tại chỗ, đầu óc nhất thời không phản ứng kịp. “Mấy thứ này đâu phải của họ, họ muốn đi đăng ký thì cứ đăng ký sao? Còn có vương pháp hay không?”