Một khi đã đ.á.n.h nhau, tuy dân làng tập luyện ở đây không ít, nhưng toàn là người già, chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Thẩm Chi Chi liếc nhìn mấy kẻ trên sân khấu. Quả nhiên là lũ cứng đầu cứng cổ. Vậy thì đừng trách cô không khách khí. Chỉ hy vọng lát nữa đám ngốc này không bị dọa cho vỡ mật.
Cô khẽ liếc về phía Lâm Hà đang đứng lẫn trong đám đông. Lâm Hà lập tức hiểu ý.
Cô gái nhanh chóng lách ra khỏi đám người, giọng nói dịu dàng vang lên: “Các bác các cô, mọi người đừng nóng giận, đừng xúc động. Xin mọi người hãy nghe cháu nói một lời, tất cả yên lặng một chút được không ạ?”
Lâm Hà được xem là một cô gái nổi bật trong lứa trẻ của thôn. Cô từng học đại học, đọc nhiều sách, nghe nói còn đang ôn thi cao học, ngày nào cũng chăm chỉ học bài ở nhà.
Trong thôn, các cụ già có đau ốm gì cần đi bệnh viện, hay lũ trẻ có bài vở gì không hiểu đều đến nhờ Lâm Hà giúp đỡ. Cô gái cũng tốt bụng, lần nào cũng nhiệt tình giúp đỡ mọi người.
Vì vậy, ai trong thôn cũng quý mến cô. Bây giờ thấy Lâm Hà đứng ra, những tiếng cãi vã ồn ào lập tức im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Họ tin rằng Lâm Hà hiểu biết sâu rộng, chắc chắn sẽ giúp họ, sẽ dùng sức mạnh của tri thức để giữ lại những chiếc mặt nạ quý giá.
Lâm Hà nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của mọi người, tim cô cũng thắt lại. Cô siết chặt tay, rồi nhìn về phía Lâm Soái đang vênh váo cầm gậy.
Cô biết mọi người muốn cô báo cảnh sát, dùng pháp luật để bảo vệ mình. Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, lúc này, họ chỉ có thể dùng cách của kẻ vô lại để đối phó với lũ vô lại này.
“Mọi người đừng vội, chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện từ từ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lại lọt vào tai mỗi người.
Dân làng nhanh chóng hiểu ra ý của Lâm Hà. Chẳng lẽ con bé Hà cũng đồng ý bán đi những chiếc mặt nạ Na Hí này?
“Hà ơi, không lẽ con cũng muốn bán chúng đi sao? Con là sinh viên duy nhất của làng ta, sao lại không có chí khí như vậy?”
“Đúng đó Hà, con là sinh viên, chẳng lẽ con không biết những thứ này quý giá đến mức nào sao? Con cũng muốn hùa theo lũ rắn chuột một l ổ đó à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hà ơi, tiền không có thì có thể kiếm lại, nhưng những thứ này mà mất đi là mất vĩnh viễn đó con. Con hồ đồ rồi!”
“Lâm Hà, cô không thấy có lỗi với chúng tôi sao? Học phí của cô là do cả làng này biểu diễn Na Hí từng đồng từng cắc kiếm về cho cô đấy. Giờ cô định qua cầu rút ván à? Đúng là đồ ăn cháo đá bát!”
“Người ta nói kẻ trí thức hay phụ bạc, quả không sai mà, Lâm Hà! Cô thật sự làm chúng tôi mở rộng tầm mắt đấy.”
Nghe những lời của dân làng, trái tim Lâm Hà như bị ai đó bóp nghẹt.
Làm sao cô có thể quên được. Năm đó cô thi đỗ đại học, cả làng vui mừng khôn xiết. Nhưng nhà cô nghèo quá, bố thì bệnh tật, mẹ mất sớm, cô đã định bỏ học. Không ngờ cả làng lại nhất quyết không đồng ý.
Mọi người gom góp được một ít học phí nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều. Thế là bà con làng xóm lại mang những chiếc mặt nạ này đi biểu diễn khắp các thôn làng, thị trấn xung quanh để quyên tiền cho cô. Suốt cả mùa hè năm đó, họ đã dựa vào nghề gia truyền này để gom đủ học phí cho cô.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Vậy mà bây giờ, cô lại đứng về phía đối lập với họ. Cô biết, trong lòng họ chắc chắn đang hối hận và đau đớn.
Đứa sinh viên duy nhất trong làng lại đ.â.m một nhát d.a.o vào tim họ.
Họ phải đau đớn đến nhường nào.
Lâm Hà nhắm mắt lại. Nhưng bây giờ chỉ có cách này mới có thể cứu được những chiếc mặt nạ Na Hí, mới có thể giữ lại được di sản văn hóa đã truyền thừa hàng ngàn năm này.
Bản thân cô bị mắng vài câu cũng chẳng sao. Cơn tức giận ngút trời của dân làng cần có một nơi để trút ra.
Nhưng để giữ lại những chiếc mặt nạ Na Hí, giữ lại tâm huyết của bà con, cô buộc phải làm như vậy.
“Thưa các vị, cháu chỉ cảm thấy chúng ta bảo vệ những thứ này thì có ý nghĩa gì đâu? Cả đời không tiền không thế, nghèo khổ bần hàn, những thứ này có mang lại lợi ích thực tế gì cho chúng ta không? Hoàn toàn không! Bây giờ một cơ hội đổi đời đang ở ngay trước mắt, chẳng lẽ chúng ta lại không cần sao?” Lâm Hà đột ngột mở mắt, lạnh lùng nói với mọi người.
“Vài trăm vạn, có lẽ cả đời chúng ta cũng không kiếm được. Bây giờ cơ hội ở ngay trước mặt, chẳng lẽ chúng ta lại trơ mắt nhìn nó vuột mất sao? Cháu không muốn, cháu thực sự đã quá sợ cảnh nghèo rồi.”