Thái Hậu Xuyên Không Cùng Con Cháu Đỉnh Lưu Tham Gia Show Thực Tế

Chương 242



Mỗi sáng họ đều chạy bộ mười cây số, điều này vô hình trung đã tăng thêm sức mạnh cho họ. Bây giờ mấy bước di chuyển này đối với họ chắc chỉ là chuyện nhỏ thôi nhỉ? Chắc vậy?

 

“Tiểu Ngôn, hai người có được không đấy?” Thẩm Chi Chi có chút hoài nghi nhìn họ, rồi chậm rãi hỏi.

 

Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý nhìn nhau, rồi có chút chột dạ nói: “Chắc là được ạ.”

 

Họ thấy có vẻ đơn giản, chắc là được thôi.

 

[Họ đang do dự, họ sợ rồi.]

 

[Tôi thấy sợ cũng là chuyện thường tình thôi mà, ai mà chẳng có lúc sợ hãi.]

 

[Sư phụ Thẩm, sư phụ Từ cố lên nhé! Fan “tổ tông” ở đây ủng hộ hai người!]

 

[Ha ha ha ha, Tiểu Ngôn, Chi Ý ơi, tôi cũng là fan “tổ tông” đây, tôi cũng ủng hộ hai người nhé!]

 

Các sư phụ thấy Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý rất tự tin, cũng không khách sáo nữa, nghiêm túc nói: “Được thôi, các cậu trai, tiếp theo giao cho các cậu đấy. Các cậu chỉ cần đi theo chúng tôi là được, chỉ cần đảm bảo đuôi rồng phía sau vẫy lên!”

 

“Ba, hai, một, đi!”

 

Tiếng trống lớn vang lên, con rồng khổng lồ ánh vàng được các sư phụ giơ cao. Đội múa rồng hùng vĩ mà trang nghiêm, trên dưới một lòng, một con rồng vàng khổng lồ bay lượn trên bầu trời, màn trình diễn khí thế hào hùng đã thể hiện một cách điêu luyện nghệ thuật truyền thống đã lưu truyền hơn một nghìn năm của Hoa Quốc.

 

Hoa Quốc chính là một con rồng hùng tráng và uy vũ như vậy, bay lên từ bầu trời, nhìn xuống mảnh đất Thần Châu, phù hộ cho đất nước Hoa Quốc trường tồn.

 

[Trời ơi, tôi thật sự lại bị kinh ngạc một lần nữa, thật sự rất sang trọng.]

 

[Đẹp thật sự, cách màn hình mà tôi còn cảm thấy nổi da gà.]

 

[Thật sự bị chấn động mạnh, khí thế hào hùng, cánh tay của các sư phụ trông thật khỏe.]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Các sư phụ thật sự xuất sắc, nhưng cái đuôi rồng phía sau là sao vậy, chân sao mà chuyển động như động cơ thế?]

 

[Ha ha ha ha ha, các bạn mau xem Thẩm Ngôn kìa, chân đúng là xoay như động cơ, bận rộn quá đi.]

 

[Thẩm Ngôn: Tôi ước gì mình có bốn chân. Từ Chi Ý: Tôi ước gì mình có sáu chân.]

 

Người hâm mộ trong khung bình luận được một trận cười vỡ bụng, trong khi Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý thì bận đến tối tăm mặt mũi. Cả hai luống cuống đến mức không biết nên đặt chân vào đâu, chỉ có thể gắng sức chạy theo nhịp điệu phía trước, đôi chân đảo nhanh như chong chóng, trông còn nhanh hơn cả động cơ.

 

Theo nhịp trống ngày càng dồn dập, động tác của các sư phụ phía trước cũng ngày càng nhanh, biên độ múa của cả con rồng vàng trên không trung cũng ngày càng lớn, hai chân của Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý lại càng phải xoay nhanh hơn.

 

Họ thực sự nhận ra rằng, hoạt động này đúng là mỏi chân thật! Mỏi đến rã rời, họ cảm giác như đôi chân này không còn là của mình nữa!

 

Thẩm Chi Chi nhìn con rồng khổng lồ đang bay lượn trước mắt, trong thoáng chốc cảm giác như mình đã quay về triều đại Bắc Chu hơn một nghìn năm trước. Khi đó, dân gian cũng có rất nhiều đội múa rồng như vậy, không ngờ hơn một nghìn năm sau vẫn có thể được chứng kiến.

 

Đây là sức mạnh của sự kế thừa, sức mạnh của văn hóa, sức mạnh của nền văn minh Hoa Hạ có nguồn gốc sâu xa, dòng chảy dài lâu.

 

Đây là những thứ mà lũ trộm cắp kia vĩnh viễn không thể nào đ.á.n.h cắp được.

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

 

Sự nghiệp mà các sư phụ đã cống hiến cả đời không phải là thứ có thể dễ dàng bị lũ trộm cắp kia lấy đi.

 

Một khúc trống hùng tráng dần dần hạ màn, con rồng khổng lồ đang bay múa trên không trung dần dần ổn định lại, ẩn mình tại chỗ, chờ đợi lần bay lên tiếp theo, để một lần nữa thể hiện sức mạnh của mình.

 

Ngay khoảnh khắc âm nhạc dừng lại, Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý “bịch” một tiếng ngồi phịch xuống đất. Lúc này họ mới thực sự tin rằng, vẫy đuôi rồng đúng là mỏi chân thật sự.

 

Họ cảm thấy đôi chân này đã không còn là của mình nữa.

 

Các ông lão vẻ mặt vẫn còn hưng phấn đặt con rồng vàng xuống, không ngờ bên tai lại vang lên những tràng pháo tay vang dội.

 

“Hay! Tuyệt vời quá, thật sự là một bữa tiệc nghệ thuật.”