C.h.ế.t rồi? Không thể nào, Từ Quan Lan nhất định vẫn còn trên thế giới này, anh ấy không thể c.h.ế.t được.
“Cô nương, cô có bị điên không? Nếu không phải thấy cô là con gái, tôi đã báo cảnh sát từ lâu rồi. Tôi lại đem mạng sư phụ mình ra đùa chắc?” Chàng trai liếc nhìn Thẩm Chi Chi, không hiểu sao bỗng trở nên cáu kỉnh.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Tay Thẩm Chi Chi như bị tháo chốt, nghe xong lời chàng trai, cô liền buông thõng xuống, ánh mắt cũng trở lại vẻ trong trẻo. “Xin lỗi, cậu đi đi. Thật sự xin lỗi.”
Chàng trai nhìn Thẩm Chi Chi một lúc, rồi lại lôi cây trâm hoa đào trong ba lô ra. “Cô không sao chứ? Tôi không có bắt nạt cô đâu nhé. Cây trâm này tặng cô.”
Anh ta nhìn cô thật sâu, ánh mắt có chút kỳ lạ, nhưng rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Thấy chàng trai đã đi xa, Thẩm Chi Chi nhìn cây trâm hoa đào còn lại, cuối cùng không kìm nén được nữa, một hàng lệ nóng hổi cứ thế tuôn rơi.
Nhà họ Thẩm, Từ Chi Ý và cả Tiểu A Mãn đều hoảng hốt. Chuyện gì thế này, sao tự nhiên lại khóc?
“Bà cô, bà đừng khóc mà, chúng cháu có làm gì sai không ạ?”
Từ Chi Ý vội đưa cây kẹo bông gòn hình thỏ cho Thẩm Chi Chi: “Bà cô, ông chủ tặng bà con thỏ này. Bà ngồi xuống ăn chút đồ ngọt cho đỡ buồn nhé.”
Thẩm Chi Chi cứ đứng lặng tại chỗ, không nói một lời, tay siết chặt cây trâm hoa đào, nước mắt như mưa tuôn không ngớt. Mấy người đàn ông như Thẩm Ngôn đều cuống cả lên.
“Làm sao bây giờ, dỗ thế nào cũng không nín. Mọi người mau nghĩ cách đi.”
“Đợi đã, tôi đi bắt thằng nhóc vừa nãy về hỏi cho ra lẽ, xem có phải nó vừa dọa bà cô không.” Thẩm Ngôn hùng hổ nói, vẻ mặt đầy căm phẫn.
Từ Chi Ý lập tức gắt lên: “Này, cậu ngáo à? Người ta không báo cảnh sát đã là may lắm rồi, cậu còn lao đầu vào cho người ta tóm à?”
“Thế thì phải làm sao bây giờ?” Thẩm Ngôn bực bội nói.
Vu Tuệ Hiền nhẹ nhàng ôm Thẩm Chi Chi vào lòng, an ủi: “Bà cô, cứ khóc đi, khóc ra được là sẽ ổn thôi.”
Dù không biết tại sao Thẩm Chi Chi lại đau lòng đến vậy, nhưng cô có thể cảm nhận được nỗi bi thương của bà.
Tiểu A Mãn cũng rúc vào, áp má mình lên mặt Thẩm Chi Chi: “Bà cô tiên nữ đừng khóc, A Mãn lau nước mắt cho bà nhé, khóc là không xinh đâu ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Chi Chi siết chặt cây trâm, nước mắt không sao cầm lại được. C.h.ế.t rồi? Tên lừa đảo trời đ.á.n.h Từ Quan Lan lại c.h.ế.t rồi sao?
Cô đáng lẽ phải vui mừng mới phải, nhưng tại sao nước mắt cứ rơi như không kiểm soát được thế này?
À, có lẽ cái tật cũ của cô lại tái phát rồi.
Ngón tay trắng như ngọc của cô run rẩy lau mặt, và trong khoảnh khắc, cô dường như nhận ra điều gì đó.
Cây trâm đó tuyệt đối không phải do cậu ta tự làm, có khi cậu ta còn chẳng biết làm trâm là gì.
Bàn tay cậu ta rất trắng trẻo và mềm mại, không hề có một vết chai sần nào, hoàn toàn không giống đôi tay chai sạn của một người thợ thủ công.
Thẩm Chi Chi bất giác nhíu mày, cây trâm hoa đào này chắc chắn là do người khác làm.
Cô lại nhớ đến lời ông chủ sạp kẹo bông gòn. Mắt Thẩm Chi Chi chợt sáng lên.
Cô cố nén nước mắt, giọng vẫn còn nghèn nghẹt: “Đi thôi, chúng ta đến cửa hàng đồ cổ xem sao.”
Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý ngơ ngác. Đến cửa hàng đồ cổ làm gì?
Không đợi họ kịp phản ứng, Thẩm Chi Chi đã dẫn đầu bước đi, những người còn lại đành vội vã theo sau.
Bước chân Thẩm Chi Chi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi qua hai con phố, đến một góc khuất trong khu phố sầm uất.
Trước cửa chỉ có một tảng đá đen, một cây bồ đề cao lớn vươn cành lá xum xuê, che đi phần lớn ánh nắng, khiến góc nhỏ này càng thêm tĩnh lặng.
“Đây là cửa hàng đồ cổ đó hả?” Thẩm Ngôn nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy. Tảng đá đen kia là hắc ngọc.” Thẩm Chi Chi khẳng định.
Cô vừa dứt lời, một người đàn ông mặc bộ trang phục cổ màu lam thêu hoa văn mây lành và con dơi từ trong đi ra. Tay ông ta cầm một chiếc quạt bằng bạch ngọc, trên đó vẽ hình trăm loài chim và hoa cỏ tinh xảo, là một món đồ quý hiếm.