“Bà cố, thứ này chẳng lẽ thật sự là của nước Bát Quái sao? Con nhớ trong lịch sử nước Bát Quái rất dồi dào ngọc thạch, chúng ta...” Ôn Lả Lướt lặng lẽ nói chen vào.
Thật là trùng hợp, vừa hay đụng trúng lĩnh vực lịch sử mà cô ta am hiểu. Dù gì cô ta cũng đã đọc qua vài cuốn sách, ít nhiều cũng biết một chút, đủ để khoe mẽ trước mặt bọn họ.
“Xem ra cô cũng biết nhiều nhỉ.” Thẩm Chi Chi cười nói.
Ôn Lả Lướt mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng nói: “Đó là đương nhiên rồi, ba em là giáo sư khảo cổ học lịch sử của Hoa Quốc, cũng là nhân viên của viện bảo tàng nữa. Từ nhỏ đã mưa dầm thấm lâu, nên cũng biết sơ sơ. Bà cố ơi, thứ này của bà chẳng lẽ thật sự là...”
Thẩm Chi Chi thản nhiên nhướng mày: “Nhìn ra rồi, kiến thức của cô đúng là không đủ nhiều. Nước Bát Quái chỉ sản xuất phỉ thúy và ngọc đen thôi. Loại bạch ngọc Lam Điền màu nhạt này, với vị trí địa lý của nước Bát Quái thì trong nước họ căn bản không thể sản xuất ra được, cho nên thứ này tuyệt đối không phải của nước Bát Quái, cái này có tư liệu lịch sử ghi lại. Đây là điểm thứ nhất.”
“Điểm thứ hai, niên hiệu chính xác của nó phải là được chế tác vào năm Thiên Khánh triều Bắc Chu, tức là năm 1051 Công nguyên, xuất từ Trân Bảo Các của hoàng thất Bắc Chu.” Thẩm Chi Chi thản nhiên nói, ánh mắt còn đầy ẩn ý liếc nhìn Ôn Lả Lướt một cái.
Ôn Lả Lướt...
Vốn định khoe mẽ, ai ngờ lại tự phơi bày sự ngu dốt của mình.
Bị Thẩm Chi Chi nhìn chằm chằm, tim Ôn Lả Lướt bỗng đập thịch một cái, sau lưng bất giác lạnh toát, nhưng cô ta vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài.
Ôn Như Hoa thấy Ôn Lả Lướt bị lép vế, bèn lặng lẽ đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Xem ra là Lả Lướt nhà chúng tôi tài hèn học cạn, múa rìu qua mắt thợ trước mặt cô rồi. Không biết cô có cao kiến gì để chứng minh lời nói của mình là thật không?”
Thẩm Chi Chi thì có cao kiến gì được chứ, chỉ là một cô gái trẻ chỉ biết tiêu tiền hưởng thụ, có một hai món đồ cổ cũng chẳng có gì lạ. Nhưng hắn thật sự không tin Thẩm Chi Chi có thể nói ra được cái gì nên hồn.
Ôn Như Hoa vừa dứt lời, ánh mắt của Thẩm Trấn Sơn và Vu Tuệ Hiền liền lập tức đổ dồn vào người hắn. Thằng nhóc này đúng là gan thật, người ta mấy trăm năm trước chính là Thái hậu Bắc Chu thật đấy, lời bà ấy nói mà không thật thì cái gì mới thật.
Thẩm Chi Chi gật đầu, cũng không hề do dự: “Cái này thì tôi cũng biết một chút. Triều Bắc Chu có một quy tắc bất thành văn, phàm là đồ vật được chế tác từ Trân Bảo Các đều sẽ để một năm sau mới khắc niên hiệu của năm trước. Đó là để kiểm tra chất lượng của bảo vật có đạt chuẩn hay không, nếu đạt chuẩn mới được khắc niên hiệu và đưa đến tẩm điện của các nương nương trong cung. Niên hiệu này cũng chính là ngày sản xuất mà chúng ta nói, nhưng thực tế ngày ra đời của nó lại sớm hơn một năm.”
Thẩm Chi Chi vừa dứt lời, viện bảo tàng quốc gia cũng đồng thời đăng một bài Weibo vô cùng đanh thép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Viện Bảo Tàng Quốc Gia V: Theo ghi chép trong tàn quyển “Bắc Chu Hoàng Thất Thực Lục”, các bảo vật do Trân Bảo Các chế tác sau khi hoàn thành đều phải được lưu giữ tại Trân Bảo Các trong một năm mới được khắc ngày tháng, nhằm đảm bảo chất liệu của bảo vật là thượng hạng. Vì vậy, những gì cô Thẩm nói là sự thật.]
Đạo diễn lập tức đọc to bình luận này của viện bảo tàng với giọng đầy hào sảng.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
[A! Bà cố ngầu quá!]
[Tôi đã nói mà, bà cố tuyệt đối không bao giờ đ.á.n.h trận không có sự chuẩn bị! Màn vả mặt này đúng là đỉnh của chóp!]
[Ha ha ha ha ha, ai sướng, tôi sướng! Lũ trộm cắp kia phục chưa! Phục thì quỳ xuống gọi một tiếng ông nội đi!]
[Lũ trộm cắp kia trước khi đi trộm đồ có thể tìm hiểu kỹ một chút được không? Nước các người căn bản còn không sản xuất ra được thứ này nữa là.]
[Các người chỉ dựa vào một cái miệng mà nói bừa à? Viện bảo tàng của nước các người cũng toàn một lũ bao che cho nhau, không có bằng chứng gì cả, chỉ biết cướp đồ thôi.]
[Đúng vậy, không có bằng chứng thì ai tin, các người chính là lũ trộm.]
Lúc này, Thẩm Ngôn đã lâu không xuất hiện trước màn hình, tay giơ một cuốn sách hơi ố vàng chạy ra: “Bà cố, con lấy được “Bắc Chu Hoàng Thất Thực Lục” rồi đây.”
“Lật đến quyển thứ hai mươi sáu, dòng thứ mười sáu, đọc lên đi.” Thẩm Chi Chi thản nhiên nói.
Thẩm Ngôn vội vàng tìm đến quyển thứ hai mươi sáu, tìm đúng dòng thứ mười sáu, nhưng khi nhìn thấy những chữ đó, anh liền ngây người. Anh không hiểu những chữ này.
“Bà cố, con không đọc được chữ này.” Thẩm Ngôn lí nhí.
“Để tôi, tôi biết một ít.” Ôn Lả Lướt nhân cơ hội tiến lên, vừa nhận lấy cuốn sách từ tay Thẩm Ngôn, cô ta cũng cứng đờ tại chỗ.