Thái Hậu Xuyên Không Cùng Con Cháu Đỉnh Lưu Tham Gia Show Thực Tế

Chương 150



Bây giờ xe đột nhiên hỏng giữa đường, Thẩm Ngôn liếc nhìn Thẩm Chi Chi, rồi lại nghĩ đến nơi mình sắp đưa bà cô tổ đến, sống lưng cậu bất giác lạnh toát. Lẽ nào đây là lời cảnh cáo của các cụ tổ?!

 

Tuyệt đối không thể nào, chắc các cụ tổ bận rộn lắm, làm sao có thể lúc nào cũng để mắt đến họ được.

 

Ngoài trời nắng chang chang, Thẩm Ngôn vội xua đi cảm giác lạnh lẽo sau lưng. Nói xong, cậu liền mở ô che nắng, rồi lại lôi từ trong túi ra một chiếc quạt tay, một chiếc mũ chống nắng và một tấm cách nhiệt.

 

Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý khổ sở cầm một đống đồ, chờ Thẩm Chi Chi và mọi người xuống xe.

 

[Hóa ra là xe hỏng, tôi còn tưởng đây là điểm đến cuối cùng chứ!]

 

[Thiếu chút nữa là gọi điện báo cảnh sát vì bị lừa rồi ha ha ha ha ha.]

 

[Thầy Thẩm và thầy Từ đã nhập vai quá thuần thục rồi, bây giờ là đại nha hoàn Từ và đại nha hoàn Thẩm.]

 

Dưới sự che chắn tầng tầng lớp lớp, Thẩm Chi Chi và Vu Tuệ Hiền cuối cùng cũng bước ra khỏi xe. Thẩm Chi Chi khẽ nhíu mày, đây là đâu vậy, sao lại có nhiều đồ xấu xí thế này.

 

Tất cả đều là đồ bắt chước phong cách triều Bắc Chu của họ, nhưng độ tinh xảo thì kém xa. Tay nghề chế tác thế này mà đặt ở triều Bắc Chu của họ thì chắc chắn không bán được.

 

Thẩm Chi Chi giật lấy cây dù che nắng từ tay Thẩm Ngôn, sửa sang lại váy áo rồi cau mày bước vào trong.

 

Càng đi vào trong, nhìn thấy những món đồ làm cẩu thả, chân mày Thẩm Chi Chi càng nhíu chặt hơn. Đây là cái gì thế này, sao cô nhớ có rất nhiều thứ không phải trông như thế này? Mà đồ của triều Bắc Chu cũng đâu có hình dạng này?

 

“Cô nương xem này, đây là ngọc tỷ truyền quốc của Tần Thủy Hoàng đó, ta thấy cô nương có duyên, bán cho cô nương một triệu tệ nhé?!”

 

Thẩm Chi Chi mặc một bộ váy áo màu hồng phấn, gương mặt xinh xắn đáng yêu, trên đầu còn cài đủ loại trang sức. Mấy ông chủ ở Vương Gia Viên lập tức bu lại như ruồi thấy mật.

 

“Cô nương, cái này là sách bảo lúc sắc phong vị Hoàng Thái hậu đầu tiên trong lịch sử đấy, ta thấy cô nương có duyên, cũng bán cho cô nương một triệu tệ nhé.”

 

Thẩm Chi Chi liếc nhìn món đồ trong tay ông chủ, ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc: “Sách bảo của ông là một khối thủy tinh nhuộm màu đúng không? Sao tôi nhìn thế nào cũng không thấy vân ngọc, với lại sách bảo của bà ấy không phải ngọc này, mà là được điêu khắc từ tử anh thạch.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kể cả khi chưa từng thấy sách bảo thật của vị Hoàng Thái hậu đó, Thẩm Chi Chi chỉ cần động não một chút là biết ngay, xấu như vậy chắc chắn là đồ giả.

 

Huống hồ, Thẩm Chi Chi thật sự có sách bảo của vị Hoàng Thái hậu đầu tiên trong lịch sử. Cái ấn phượng đó hiện vẫn còn đặt trong tẩm điện của cô, được điêu khắc từ một khối tử anh thạch nguyên khối.

 

Màu tím ở các triều đại trước Bắc Chu là màu sắc tôn quý chỉ dành cho quý tộc. Một khối tử anh thạch lớn như vậy lại càng hiếm có trên đời. Chỉ có vật phẩm như vậy mới xứng với thân phận tôn quý của Hoàng Thái hậu.

 

Ông chủ này bán đồ giả thì thôi đi, còn chẳng chịu động não, đồ giả đến thế mà cũng dám đem ra bán.

 

Câu nói của Thẩm Chi Chi khiến gã chủ tiệm cứng họng. Gã vừa định đôi co vài câu thì cô gái nhỏ đã đi xa, chẳng thèm ném lại một ánh nhìn. Ngay cả bóng lưng của cô cũng toát lên vẻ quý phái ngút ngàn.

 

Thẩm Ngôn bế bé A Mãn xuống xe, vừa định che ô cho bà cô tổ thì liếc nhìn vị trí của bà, nào còn thấy bóng dáng bà đâu.

 

Thẩm Ngôn: “?!”

 

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

Khoan đã, bà cô tổ đâu rồi?! Bà cô tổ đi lạc rồi sao?!

 

“Mẹ! Bà cô tổ đâu rồi?!” Thẩm Ngôn mặt mày hốt hoảng, “Từ Chi Ý, sao cậu trông người kiểu gì thế, bà cô tổ đi lạc rồi!”

 

Từ Chi Ý: “?!”

 

Cậu chỉ vừa cúi xuống buộc lại dây giày mà sao bà cô tổ đã biến mất không tăm hơi rồi?!

 

“Làm sao bây giờ?” Từ Chi Ý luống cuống hỏi Thẩm Ngôn.

 

“Còn làm sao nữa, mau đi tìm đi!” Thẩm Ngôn nhảy dựng lên, trong lòng hoảng loạn tột độ.

 

Lần này thì hay rồi, nếu làm lạc mất bà cô tổ, đám cụ tổ của cậu chắc chắn sẽ từ dưới đất bò lên xé xác cậu ra mất. Nếu bà cô tổ mà sứt mẻ một cọng tóc, cậu có lẽ sẽ c.h.ế.t không toàn thây.

 

Giờ phút này, cậu bỗng cảm thấy ông bố ở nhà lau nhà thật sự quá hạnh phúc!