Thái Hậu Xuyên Không Cùng Con Cháu Đỉnh Lưu Tham Gia Show Thực Tế

Chương 122



 

[Uốn Lưỡi Bảy Lần Trước Khi Nói]: Xin lỗi, sau này nếu tôi còn tung tin đồn nhảm nữa, tôi sẽ tự mình đi đầu thú! Xin lỗi, một lần nữa xin gửi lời xin lỗi đến Thẩm Ngôn và gia đình! Tôi thật sự biết sai rồi.

 

Thẩm Chi Chi liếc nhìn lời xin lỗi của bọn chúng: “Hy vọng các người nhớ kỹ những lời hôm nay. Bằng chứng bịa đặt của các người tôi đã thu thập đầy đủ cả rồi nhé, lần sau tái phạm, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”

 

Dáng vẻ của cô có phần lười nhác, nhưng giọng nói lại toát ra một sự uy nghiêm đậm đặc. Hai anti-fan nhãi ranh nghe xong, cảm giác như có kim châm sau lưng lại ập đến. Trời ạ, cảm giác như giây tiếp theo lại sắp bị sét đánh.

 

Bọn chúng vội vàng siết chặt điện thoại, điên cuồng xóa đi những bình luận bịa đặt. Lần này thì sợ thật rồi, không chỉ có nguy cơ vào đồn cảnh sát bất cứ lúc nào, mà còn có thể bị sét đ.á.n.h nữa chứ!

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

 

Từ nay về sau, bọn chúng không bao giờ dám bịa đặt lung tung nữa.

 

Khán giả trong phòng livestream chứng kiến màn quỳ gối xin tha của bọn chúng, một mặt thấy buồn cười, mặt khác lại cảm thấy “bà nội” đúng là vừa giàu có vừa bá đạo.

 

Màn vả mặt này quả thực là đẳng cấp sách giáo khoa, bá đạo vô cùng, không cần nói nhiều lời, cứ thế trực diện đối đầu. Đỉnh của chóp, bọn họ đúng là được mở mang tầm mắt.

 

Hệ thống liếc nhìn Thẩm Chi Chi, rồi lại liếc sang Ôn Lả Lướt, sau đó là ba người đàn ông.

 

Hay lắm, lão tổ tông lại một lần nữa dùng tư duy phi thường để trực tiếp né được kịch bản của nhóm đối chiếu!

 

Ôn Lả Lướt và Thẩm Ngôn, hai nhóm đối chiếu này.

 

Kẻ tám lạng, người nửa cân, chẳng ai hơn ai.

Sau khi Thẩm Ngôn và mọi người bôi t.h.u.ố.c Kim Sang của Thẩm Chi Chi, chưa đầy mười phút sau tay đã hết đau. Những chỗ bị bỏng như thể được thay một lớp da mới, da non rất nhanh đã mọc ra.

 

“Mấy người ngẩn ra đó làm gì, nấu cơm đi chứ.” Thẩm Chi Chi ngạo kiều liếc bọn họ một cái. “Cậu em bốn tuổi biết nấu cơm, hy vọng lần này cậu phát huy bình thường nhé.”

 

Từ Chi Ý đột nhiên sặc một tiếng, mặt đỏ bừng lên, tức thì nhớ lại cảnh mình c.h.é.m gió và cảnh bị dầu b.ắ.n tứ tung. Bây giờ anh chỉ muốn đào một cái hố chui xuống rồi lấp mình lại.

 

Thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn người khác nữa!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Ngôn và Thẩm Trấn Sơn lẳng lặng co ro một góc, không dám hé răng nửa lời. Vừa rồi đã đủ mất mặt rồi, tốt nhất là nên im lặng để tránh bị tổn thương thêm lần nữa.

 

Thế nhưng, Thẩm Chi Chi vẫn liếc sang Thẩm Ngôn: “Tiểu Ngôn à, chậc chậc chậc.”

 

Tiểu A Mãn cũng liếc nhìn họ: “Các anh ơi, các anh kém quá đi!”

 

Ba người bọn họ lại phải chịu một đợt sát thương tinh thần. Bọn họ suýt chút nữa thì hộc máu, đợt sát thương này mới là chí mạng nhất. Tại sao cái miệng 37 độ mà lại có thể nói ra những lời lạnh như băng thế này.

 

[Ha ha ha ha ha cười c.h.ế.t tôi mất, Tiểu A Mãn nói câu nào là như d.a.o găm cắm vào tim hai ông anh câu đó!]

 

[Thật sự cười không ngậm được mồm, ba vị này ha ha ha ha ha kém quá đi.]

 

[Đầu bếp Từ và đầu bếp Thẩm, hai người phải mau bồi bổ đi nhé, không là không cưới được vợ đâu đấy.]

 

Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý đã sớm chai sạn, đứng dậy, chuẩn bị đi xào nốt món cơm rang trứng dở dang.

 

Thẩm Trấn Sơn bỗng nhiên nhìn Thẩm Chi Chi: “Bà nội”, chúng con xào cơm rang trứng chắc không tính là cãi lời đâu nhỉ? Món cháo Ngọc Tuyền kia thật sự không làm nổi.”

 

“Sao cũng được, dù sao ta cũng ăn cơm của Lả Lướt nấu. Cơm các người làm là cho các người ăn, liệu mà làm kẻo tự đầu độc c.h.ế.t mình đấy.” Thẩm Chi Chi nhún vai, vẻ mặt thản nhiên nói.

 

Ôn Lả Lướt và Vu Tuệ Hiền đứng bên cạnh nghe thấy, không nhịn được mà “phụt” một tiếng bật cười. Đúng là sắc như d.a.o cạo mà, “liệu mà làm kẻo tự đầu độc c.h.ế.t mình”.

 

“Bà nội” nói chuyện cũng hài hước ghê.

 

[Sao cũng được, dù sao tôi không ăn, các người cứ tự nhiên.]

 

[“Bà nội” hiểu rõ bọn họ ghê ha ha ha ha ha, hài hước thật sự.]

 

[Đầu bếp Thẩm, đầu bếp Từ, hai người liệu cơm gắp mắm nhé, đừng có tự đầu độc c.h.ế.t mình đấy!]