Bây giờ Thẩm Chi Chi không phải nên quan tâm đến việc thay đổi kịch bản sao, sao lại lo đến chuyện chung thân đại sự của Thẩm Ngôn rồi?
‘Ký chủ, người phải thay đổi kịch bản đó, tuyệt đối không thể để Thẩm Ngôn bị dị ứng, trở thành tuyến nhân vật đối chiếu cho nữ chính được! Tôi thấy tốt nhất người nên tự tay nấu cơm cho Thẩm Ngôn và cả nhà nữ chính ăn, như vậy chắc chắn sẽ gây bất ngờ.’ hệ thống sốt sắng nói.
“Gây bất ngờ làm gì, mệt c.h.ế.t đi được,” Thẩm Chi Chi chậc một tiếng. “Nấu cơm cho mọi người ăn á, ngươi đùa cái gì vậy, ta mệt lắm, ta từ chối!”
Hệ thống: “...”
Nó quên mất, người trước mắt nó đây là một tiểu thư mười ngón tay không dính nước, bảo cô nấu cơm cho nữ chính thì đúng là chuyện hoang đường.
Nhưng nếu không làm vậy, Thẩm Ngôn rất có thể sẽ lại trở thành nhân vật làm nền!
‘Ký chủ, người tỉnh lại đi, nếu người không hành động, Thẩm Ngôn lại sắp thành nhân vật làm nền rồi đó.’
“Nữ chính không thể nấu cho ta ăn sao?” Thẩm Chi Chi uể oải nói. “Tiểu Ngôn nấu cơm cho ta, nữ chính cũng nấu cơm cho ta. Hôm nay nó nấu, ngày mai nữ chính nấu. Mỗi ngày đều có người nấu cho ta ăn, ai cũng có thể thể hiện mặt hiền lương thục đức của mình, không cần phải vội, ai cũng có cơ hội thể hiện.”
“Còn ta ư, ta là một con cá mặn chính hiệu, ta có thể phụ trách tâng bốc lên tận mây xanh, và tùy ý tận hưởng đồ ăn mọi người đút cho. Làm tốt ta còn có thể cho nàng tiền cơm, ta tuyệt đối không ăn một mình!” Thẩm Chi Chi vô cùng bình tĩnh nói.
Cái gì mà nhân vật đối chiếu hay không đối chiếu, mọi người cùng nhau thể hiện điểm sáng của mình không tốt sao!
Sân khấu đây, có gan thì cứ tới, muốn thể hiện bản thân, cứ việc xông lên!
“Nếu nữ chính nấu ngon, ta còn có thể cho nàng ấy vài viên trân châu làm tiền cơm, ngươi thấy sao?” Thẩm Chi Chi vẻ mặt hưng phấn nói với hệ thống. “Chúng ta nên cho mỗi người một cơ hội để thể hiện tài năng của mình chứ!”
Hệ thống: “...”
Nó nghe Thẩm Chi Chi nói với vẻ mặt phấn khích, nhận thức của nó lập tức được làm mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Chi Chi đúng là một tiểu thiên tài, tư duy thoáng đãng hẳn ra. Nếu Thẩm Chi Chi ra tay, đối đầu với nữ chính, khiến nữ chính bị mọi người ghét bỏ, cuối cùng kịch bản nhân vật đối chiếu bị đảo ngược, nữ chính trở thành người có kết cục thê thảm, thì có khác gì những cuốn tiểu thuyết về nhân vật đối chiếu khác đâu.
Nhưng Thẩm Chi Chi thì khác, cô chọn cách nằm yên mặc kệ. Cô không làm nhân vật đối chiếu, cô chỉ muốn cho mỗi một nhân vật một cơ hội để thể hiện bản thân.
Lời này nói ra đúng là không có gì để chê, bà cô tổ đỉnh quá, bà cô tổ muôn năm!
Hãy để những kẻ muốn làm nhân vật đối chiếu tự cuốn vào vòng xoáy cạnh tranh, còn cô chỉ phụ trách nằm hưởng, yên tĩnh làm một khán giả.
Hãy cho mỗi một vị “nhân vật đối chiếu” cơ hội thể hiện bản thân, để họ tỏa sáng, thể hiện sự tự tin, phô diễn tất cả điểm sáng của mình, khiến tất cả khán giả đều yêu mến họ.
Đây chẳng phải là bẻ nát kịch bản thiểu năng của nguyên tác rồi sao!
Hay lắm! Quả nhiên là người từng làm Thái hậu, đầu óc đúng là không tầm thường!
Bà cô tổ đỉnh quá, bà cô tổ muôn năm!
Hệ thống bất giác gật đầu, rồi tán thành: ‘Tôi thấy được!’
Đối với vị lão tổ tông này, không còn cách nào khác, chỉ có thể cưng chiều thôi.
Thẩm Chi Chi lười biếng tựa vào nệm giường, vui vẻ chơi đùa cùng bé A Mãn. Thẩm Ngôn và hai người kia không biết đang loay hoay cái gì trong bếp, tiếng loảng xoảng thỉnh thoảng lại vọng ra.
Vu Tuệ Hiền cau mày, mấy đứa ngốc này có làm nên trò trống gì không đây?!
Đừng lát nữa lại làm nổ tung cả căn bếp.
Hay là mình nên vào giúp một tay?
Vu Tuệ Hiền vừa quyết định xong, định đi vào bếp giúp đỡ, không ngờ Thẩm Chi Chi như đọc được suy nghĩ của bà, nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Tuệ Hiền, cô bế A Mãn một chút đi, tay ta hơi mỏi, bế không nổi nữa.”