Thái Hậu, Thỉnh Tự Trọng

Chương 10



Ta trấn định lại: "Trịnh Vương gia, ngài vu khống ai gia làm ô uế hậu cung, còn đổ oan cho Tư thị vệ, là có ý gì?"

"Thái Hậu, bản vương là trưởng bối của ngươi, thấy ngươi làm như vậy, thật sự đau lòng khôn nguôi. Tiểu Lộ Tử..."

Ta ngẩn người.

Tiểu Lộ Tử đã nhanh chân bước ra giữa điện: "Nô tài Tiểu Lộ Tử, tận mắt nhìn thấy Thái Hậu và Tư thị vệ ôm ấp nhau, cũng thấy Tống đại nhân tư hội với Thái Hậu, ở trong Nhân Thọ Cung hết mấy canh giờ."

Lời này vừa nói ra, phía dưới xôn xao cả lên.

Tai ta ù đi, nhưng đầu óc lại đột nhiên tỉnh táo lại.

Tiểu Lộ Tử là ai?

Hắn là tiểu thái giám thân cận nhất bên cạnh Hoàng Thượng.

Nếu không có Hoàng Thượng chỉ thị, hắn tuyệt đối không thể nói ra những lời như vậy.

Hắn lôi cả Tống Tri Thận và Tư Kỳ xuống nước, sao lại cố tình không nhắc đến Tiểu Hoàng Đế?

Ha ha, Tiểu Hoàng Đế, người thật tuyệt tình!

"Lời nói dối vô căn cứ của một tiểu thái giám, lại muốn định tội cho Thái Hậu một nước? Ha ha..." Giọng nói ôn nhu kiên định của Tống Tri Thận làm ta bừng tỉnh.

"Các vị đại nhân, thực ra là ta và Thái Hậu hôm qua bắt gặp tiểu thái giám này trộm đồ. Hắn ôm hận trong lòng, âm mưu báo thù."

"Tống đại nhân... ngài, ngài sao lại nói bậy?" Tiểu Lộ Tử kinh hoàng vạn phần.

"Tống đại nhân, lời nói không có bằng chứng, cẩn thận!" Đại Trịnh Vương kìm nén cơn giận.

"Vương gia đã biết lời nói không có bằng chứng, sao lời của tiểu thái giám này lại có thể coi là chứng cứ?" Tống Tri Thận từng bước tiến lên.

"Hừ... Tống Tri Thận, bản vương coi trọng tài hoa của ngươi, vốn tưởng ngươi đoan chính thanh liêm. Không ngờ, ngươi cũng lại cam tâm đọa lạc, bán mình cầu vinh."

Càng nói càng quá đáng rồi.

Lòng ta nguội lạnh dần.

Ta cứ tưởng mình là Thái Hậu, nắm trong tay quyền lực lớn, không ai dám làm gì mình.

Thực ra, thứ ta nắm giữ chỉ là bọt biển, khẽ chạm vào là tan biến.

Người khác thừa nhận, ta là Thái Hậu; người khác không thừa nhận, ta là tội nhân.

Triều đình tranh luận không ngừng.

Tống Tri Thận tài ăn nói giỏi đến đâu, cũng không thể chống lại một đám người đứng trên đỉnh cao đạo đức chỉ trích. Huống chi hắn cũng là "tội nhân".

Tiểu Hoàng Đế cứ thế lặng lẽ nhìn những tranh chấp dưới đài, không nói một lời, cho đến khi Đại Trịnh Vương nói Thái Hậu gây ra chuyện xấu hoàng thất, không nên quản lý chính sự, có thể tước đoạt phong hiệu, đưa về nhà.

Đưa về nhà?

Nhìn theo cách này, Đại Trịnh Vương dường như cũng không đáng ghét đến vậy.

Về nhà, không làm Thái Hậu được, ta có lẽ có thể làm một bà cô giàu có.

Nhưng ta không ngờ Tiểu Hoàng Đế lại tàn nhẫn với ta đến vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nói: "Tội của Thái Hậu còn cần phải điều tra rõ ràng, đưa về nhà không thỏa đáng, vậy thì... đưa đến thủ lăng đi."

Thủ lăng!

Đây chẳng phải là biến tướng của giam lỏng sao?

Tàn nhẫn, vẫn là người tàn nhẫn nhất, Tiểu Hoàng Đế.

Uổng công trước đây ta còn có chút động lòng với người.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Chân tình đều cho chó ăn rồi.

Phì phì phì, nói vậy là sỉ nhục chó rồi.

Đã đến nước này rồi, ta cũng không muốn khách khí với bọn họ nữa.

Ta đứng dậy, cười lạnh nói: "Ai gia có tội gì? Chẳng qua chỉ là xem bói ra ma, quét nhà ra rác mà thôi."

Sau này ngồi trên xe ngựa đến hoàng lăng, ta mới thấy hối hận vì sự cứng rắn lúc đó.

Ta nhìn hai cái bọc đáng thương trong tay mình, không khỏi thở dài.

Cứng rắn là gì? Cứng rắn có ăn được không?

Chỉ khi có vốn liếng mới có tư cách cứng rắn.

Võ Tắc Thiên nam sủng đầy đàn, có ai dám chỉ trích bà ta không?

Triều thần không những không dám lên tiếng, còn phải nghĩ cách lấy lòng nam sủng của bà ta.

Ta vẫn chưa nhận ra tình cảnh của mình, còn tưởng mình là Thái Hậu chứ.

Haizz, giá như lúc đó không cứng rắn như vậy, thậm chí mặt dày cầu xin Tiểu Hoàng Đế nới lỏng vài ngày thì tốt rồi.

Ta cũng có thời gian từ từ thu dọn vài bộ quần áo đẹp, để cung nhân làm thêm chút điểm tâm ngon mang ra.

Lại nói tiếp, chuyện này đúng là ta quá sơ ý rồi.

Từ khi Tiểu Hoàng Đế thu dọn Thẩm Thủ Phụ, ta đã nên cảnh giác.

Ba đại phụ chính đại thần, Thẩm Thủ Phụ đứng đầu ngã ngựa, hai người còn lại biết điều nghe theo Tiểu Hoàng Đế răm rắp.

Thái Hậu duy nhất còn nắm quyền, chẳng phải là người hắn muốn đối phó sao?

Trước đây Thẩm Thủ Phụ một tay che trời, hắn từ chối Thẩm Ngọc Anh; bây giờ, cha con nhà họ Thẩm đều bị tru diệt, chỉ còn lại một nhà già yếu phụ nữ, không còn bất kỳ uy h.i.ế.p nào, Thẩm Ngọc Anh e rằng đã trở thành ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí Hoàng Hậu.

Cho nên, lúc đó hắn mới ôm Thẩm Ngọc Anh về cung, luôn để nàng ở lại trong cung dưỡng thương.

Tiểu Hoàng Đế mười tám tuổi, từng bước từng bước, tính toán kỹ lưỡng, không bao lâu nữa, sẽ không còn ai có thể chống lại hắn.

"Thái Hậu." Phúc Lộc lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

Trên quan đạo, một người áo bào xanh đậm, ngọc đới thắt lưng, đứng thẳng tắp như tùng, chính là Thám Hoa Lang bị ta liên lụy.

Thám Hoa Lang chặn xe ngựa của ta lại, hỏi ta có nguyện ý cùng hắn đến Giang Nam không.

Ta có chút ngớ người: "Ngươi muốn tạo phản à?"