Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)

Chương 12: 21,22: Sống từng ấy năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy có một chuyện xảy ra khiến mình hoàn toàn không biết phải l�



21.

Tôi hôn mê suốt hai ngày. Khi tỉnh dậy, vẫn là căn phòng đó.

Tôi giật mình ngồi dậy, nhận ra cÆ¡ thể đã có lại chút sức lá»±c. NhÆ°ng cÆ¡n đau vẫn đang giày xéo khắp toàn thân.

Chiếc điện thoại nằm ngay bên cạnh, anh ta không hề lấy đi.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Là cuộc gọi từ Trình Kỳ. Tôi nhìn màn hình vài giây rồi vÆ°Æ¡n tay bắt máy.

Giọng nói đầy lo lắng của cậu ấy lập tức truyền đến: "Chuyện gì thế? Biến mất bốn ngày liền? Cậu mà không xuất hiện nữa là tôi báo cảnh sát đấy!"

"Cậu đi đâu thế? Có chuyện gì không?"

"A, tôi..." Tôi cúi đầu nhìn những vết bầm xanh tím chằng chịt trên cánh tay, ngay cả khớp ngón tay cÅ©ng in hằn những dấu răng sâu hoắm.

Tim tôi đập thình thịch. Tôi l.i.ế.m nhẹ môi: "Trình Kỳ, tôi..."

Cửa khẽ mở.

Ká»· DÄ© Tinh bước vào, lặng lẽ nhìn tôi, không hề có ý định ngăn cản tôi tiếp tục cuộc gọi.

Chỉ cần nhìn thấy gÆ°Æ¡ng mặt đó, tôi đã cảm thấy lạnh sống lÆ°ng.

"Cậu bị sao thế? Sao giọng nghe kỳ lạ vậy? Cảm cúm à?"

Tôi hít sâu một hÆ¡i. "Ừ, tôi nghỉ ngÆ¡i thêm hai ngày nữa."

"À được, nghỉ ngÆ¡i đi, cậu không mất tích là tốt rồi. Tôi còn tưởng thằng cháu nhỏ của cậu lại về làm cậu khó chịu nữa chứ. Thôi, tôi cúp máy đây."

"Ừ."

Tôi buông điện thoại xuống, hoàn toàn không còn chút sức lá»±c.

Không nói nổi. Dù chỉ một chữ cÅ©ng không thể nói ra. Làm sao tôi có thể nói tôi bị tê//n kh//ốn đó cưỡ//ng hi//ếp chứ.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Thậm chí cậu ta còn ghi hình toàn bộ quá trình.

Tôi phải mở miệng thế nào đây?

Tôi siết chặt tóc, vò mạnh một nắm. Ngay giây tiếp theo, cổ tay bị ai đó kéo lấy.

"Đói không?" Cậu ta mỉm cười dịu dàng. Khuôn mặt mà tôi từng yêu thích, từng có lúc cảm thấy kinh diễm, giờ phút này lại khiến tôi rợn cả người.

"Cút đi."

Cậu ta không giận, trong mắt chỉ có sá»± khoan dung của kẻ đã được thỏa mãn: "Ăn chút gì đi?"

Tôi dồn hết chút sức lá»±c vừa mới hồi phục, đ.ấ.m mạnh vào mặt anh ta: "Mẹ kiếp, tôi bảo cậu cút!"

Người đàn ông không kịp né, khóe môi rách ra, rỉ một tia m.á.u Cậu ta giÆ¡ ngón tay quệt qua vết máu.

Giây tiếp theo, bàn tay ấy liền chui vào trong chăn của tôi.

Tôi cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh ta. Định cá»­ động thì anh ta lên tiếng trước: "Muốn thành thái giám thì cứ thá»­ nhúc nhích đi."

CÆ¡ thể tôi lập tức cứng đờ. Đây là bản năng của đàn ông, không ai dám đem chuyện này ra đùa cả.

Anh ta cởi giày, nhìn thấy động tác anh ta co một chân dài, ná»­a quỳ trên giường liền lạnh cả sống lÆ°ng.

Anh ta cúi xuống, chóp mÅ©i lướt nhẹ qua mặt tôi.

Cảm giác thân mật này khiến tôi tê dại cả da đầu.

"Lên giường, hay ăn cÆ¡m?"

"…Ăn cÆ¡m."

22.

Anh ta thả tôi đi, thậm chí còn tốt bụng đưa tôi về tận nhà.

Trước lúc chia tay, anh ta nắm lấy tôi, hôn sâu. Đôi môi vừa đóng vảy lại bị cắn rách, đầu lưỡi anh ta tỉ mỉ l.i.ế.m sạch vết máu.

Rồi mới buông ra, mỉm cười dịu dàng với tôi.

"Đồ ti tiện, lúc đó tôi nên vứt cậu ra ngoài, mặc cho tá»± sinh tá»± diệt."

Ngón tay anh ta vuốt v3 gò má tôi, khẽ co lại một chút, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong mắt.

Anh ta nói: "Không, anh nên đối xá»­ tốt với tôi một chút."

Tôi bật cười: "Đối xá»­ tốt với anh thì anh sẽ không c**ng bức tôi nữa sao?"

Anh ta không ngờ tôi sẽ nói vậy, thoáng sững sờ.

"Đồ đồng tính ghê tởm."

Tôi lạnh lùng quay mặt đi, mở cá»­a xe bước xuống, không hề ngoảnh lại mà đi thẳng vào nhà.

Chú LÆ°u vội vàng chạy đến, giọng đầy lo lắng: "Trời ạ, mấy ngày nay không về cÅ©ng chẳng gọi điện, làm mọi người lo c.h.ế.t đi được."

"Ừm, cháu về phòng trước."

Chú LÆ°u gật đầu.

Khoảnh khắc cánh cá»­a phòng đóng lại, dường nhÆ° toàn bộ sức lá»±c trong tôi bị rút cạn. Tôi trượt dọc theo cánh cá»­a, ngồi bệt xuống đất. Cổ tay lộ ra ngoài tay áo vẫn in hằn những vệt đỏ ám muội.

HÆ°Æ¡ng vị của Ká»· DÄ© Tinh nhÆ° thể đã khắc vào tận xÆ°Æ¡ng tủy tôi. Đến lúc này vẫn quanh quẩn nÆ¡i chóp mÅ©i, không sao xua tan được.

Tôi khẽ bật cười.

Sống từng ấy năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy có một chuyện xảy ra khiến mình hoàn toàn không biết phải làm gì.

Thậm chí còn chẳng hiểu rõ tất cả bắt đầu từ đâu, lại càng không biết kết thúc thế nào.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com