“Còn nhà ở trong nước con đều bán, mọi người muốn lấy thì cứ coi luật có cho không. Đừng có tìm con, tìm nữa con không biết mình sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đâu.”
“Cảm ơn mẹ, vì sau vô số lần con muốn trốn tránh mẹ lại cho con quyết tâm ra đi.”
Bố tôi đành bỏ công việc nghiên cứu để về nhà trông nom gia đình. Nhưng ông quen được chăm lo, mẹ tôi đối với người chồng “thiếu gia” ấy cũng bó tay, cả hai cãi nhau suốt làm ầm ĩ cả khu.
Cuối cùng, anh tôi và chị dâu ly hôn.
Ngày trước, tiền tôi đưa mẹ, mẹ đều lén đưa cho anh để anh sống kiểu “công tử con nhà giàu”.
Giờ rời khỏi tôi thì anh đâu còn gì, lương không đủ nuôi xe, phải vay qua mạng khiến người ta đến tận nhà đòi nợ.
Bố tôi chẳng nghĩ gì mà xoá luôn tên anh khỏi hộ khẩu, cắt đứt quan hệ.
Mẹ tôi khóc lóc cũng chẳng có ích gì, bà cũng không có tiền giúp con trai, bèn quay ngược mắng bố tôi ích kỷ.
Nghe hàng xóm kể chuyện, tôi cũng chẳng thấy ngạc nhiên.
Đàn ông nhà tôi xưa nay đều ích kỷ, hễ có việc khó là gạt mình ra trước.
Nếu không bố tôi đã chẳng đi Nam Cực bao năm chỉ để sống thảnh thơi một mình.
Mẹ không cứu nổi con trai cũng không dám trái ý chồng, còn phải hầu hạ ông ta cơm bưng nước rót.
Cho tới một ngày bố tôi bị tai biến nhẹ, mẹ dứt khoát không cứu để ông qua đời, cuối cùng bán nhà lo nợ cho anh tôi.
Chị dâu thì không cần con vì còn phải nuôi em trai, mang con theo khó tái hôn.
Bố mẹ chị ta biết chuyện thì mắng xối xả rồi lại bắt chị ta đi xem mắt.
Chị dâu vẫn thường lên mạng chọc tức tôi, tôi thì hứng thú khoe cuộc sống tốt đẹp của mình khiến chị ta bực đến chửi bậy rồi bị ẩn bình luận.
Tôi vẫn luôn thắc mắc, sao chị ta lại căm ghét tôi dữ vậy.
“Công bằng mà nói, tôi đối xử với chị cũng không tệ, sao chị cứ ám tôi hoài thế?”
Chị dâu hiếm khi không chửi mà trả lời đàng hoàng: “Chị em đùm bọc nhau chẳng phải thiên kinh địa nghĩa sao? Cô có tiền mà không để người nhà họ Vưu dùng, định cho người ngoài chắc?”
Thì ra là vậy.
“Đó là lẽ của chị, không phải của tôi. Ngay cả cha mẹ chị còn không thương chị mà chị cứ lao đầu nuôi em, chị có thấy bản thân rẻ mạt không? Ngay cả chính mình chị còn chẳng yêu lấy thì cả đời làm chỉ có thể làm công cụ hút máu, đến khi chị gặp nạn, họ có đoái hoài gì chị không?”
Chị dâu không trả lời.
Tôi cũng chẳng bận tâm chị ta có nghe lọt tai không, dù sao muốn hút máu tôi cũng khó mà băng cả ngàn dặm tìm đến.
“A Nghiên! Lại đây!”
Tôi ngẩng đầu nhìn ra sân, thấy Kỳ Sách cùng đồng nghiệp đang cười nói vẫy tay.
Những ngày tháng sau này, tôi sẽ chỉ sống cho chính mình.