Chẳng qua là Mạnh Dương truyền lại di ngôn, mấy tên quản sự này lập tức có suy nghĩ khác.
Hiện tại lựa chọn đơn giản hơn nhiều, hoặc là nghe theo di ngôn, danh chính ngôn thuận đi theo Song Song bên này.
Hoặc là cùng Thu Dương phản kháng, đối chọi với hai cỗ thế lực này.
Thế nhưng phải biết, dù cho Xích Ngộ còn sống, cũng sẽ không lựa chọn đối nghịch với hai cỗ thế lực này.
Như vậy cái lựa chọn liền đơn giản sáng tỏ.
- Thuộc hạ bái kiến Song đại nhân.
Chỉ thấy một nửa quản sự nửa quỳ trên mặt đất, chắp tay quát.
Nhưng mà mấy quản sự đang lưỡng lự, trông thấy đã quỳ một nửa, cũng vội vàng biểu đạt lập trường của mình.
Chỉ thấy tất cả quản sự đều đầu phục Song Song bên này.
Chỉ có một mình Thu Dương.
Tả Thiên Chúng nhìn về phía Thu Dương, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi không nghe di ngôn của Xích đại nhân sao?
Chỉ cần Thu Dương dám nói một chữ "Không", hôm nay liền không thể bước ra khỏi cánh cửa này.
Thu Dương cũng không phải kẻ ngốc, biết hiện tại đã đại thế đã mất, hai người bọn họ liên thủ, không địch nổi.
Chẳng qua là không biết, Song Song dùng biện pháp gì, khiến hai người bọn họ ra tay trợ giúp.
- Thuộc hạ Thu Dương, nguyện cống hiến sức lực cho Song đại nhân.
Rơi vào đường cùng, Thu Dương chỉ có thể lựa chọn quỳ xuống.
Mạnh Dương từ tốn nói:
- Nha dịch các ngươi hãy giải quyết chuyện nội bộ, nhất là nguyên nhân cái chết của Xích đại nhân, nhất định phải tra rõ ràng, có cần gì thì đến Thánh Điện tìm ta.
Mạnh Dương nói xong liền mang theo Ngọc Long rời đi. . .
Tả Thiên Chúng cũng giống như vậy, biểu đạt một chút bi thương, sau đó rời đi.
Theo hai vị đại lão rời đi, đám quản sự dồn dập nghị luận lên, Thu Dương đứng ở bên cạnh vẻ mặt cực kém.
- Đem Xích đại nhân về nha dịch, tra rõ ràng nguyên nhân cái chết, truy xét hung thủ!
Ánh mắt Song Song phát lạnh, liếc nhìn mọi người, khí thế thể hiện ra lập tức.
Lúc này phải cường thế, mới đè ép được những người này.
- Vâng.
Chúng quản sự cung kính trả lời.
Thi thể Xích Ngộ rất nhanh được chuyển di, mà Thu Dương cùng theo sau lưng Song Song, trong lòng không e ngại Song Song.
- Mặc dù không biết ngươi dùng biện pháp gì lấy được sự tín nhiệm của bọn họ, nhưng nha dịch không đơn giản như ngươi nghĩ.
Thu Dương theo sau lưng Song Song lạnh giọng nói ra, mang theo sự cảnh cáo, buổi tối ra ngoài cẩn thận một chút, sẽ chết.
Song Song dừng bước, nhẹ nói ra:
- Xích đại nhân giống như là phụ thân của ta, mọi thứ của ông ấy ta sẽ bảo vệ thật tốt, nếu như có người phá rối, ta nhất định sẽ phân thây kẻ đó.
Nói xong Song Song liền rời đi.
Thu Dương nhìn bóng lưng Song Song, một nữ nhân như ngươi, có thể nhấc lên gió to sóng lớn gì.
Tin nha dịch Xích Ngộ chết tựa như bão táp bao phủ Võ Thành Bảo, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, sao Xích Ngộ nói chết liền chết. . .
Hơn nữa cùng ăn cơm với Điện Chủ, Tả trang chủ, sao chỉ có y bị độc chết, hai người khác lại không sao.
Thâm ý trong này, tất cả mọi người đều có suy đoán, thế nhưng chỉ dám để ở trong lòng, cũng không dám nói lung tung. . .
Dù sao có vài người bởi vì nói nhiều mà chết.
Đám người Dạ Côn ở trong phủ đệ còn không biết tình huống, đang ăn tối.
- Lão gia, lúc nào con tin có thể cùng ăn cơm với chúng ta rồi? Không nên giam lại quất sao?
Tiểu Ngân nhìn chằm chằm lão gia tò mò hỏi, trước kia không phải như thế này.
Dạ Côn đã sắp bị cái tên tiểu mập mạp này làm hỏng mất, thật muốn giải quyết xong chuyện này, sau đó mau chóng rời đi. . .
- Lão gia trong khoảng thời gian ra ngoài, đã cảm ngộ được một chút đại đạo, cách làm trước kia của chúng ta có chút cực đoan, không đúng. . . phải đối xử tử tế với tất cả mọi người.
Dạ Côn tận tình khuyên bảo nói ra.
Tiểu Ngân bộ dáng cái hiểu cái không, cuối cùng chững chạc đàng hoàng nói ra:
- Được, nghe lão gia.
Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra.
Uyển Nhiên đối với tiểu mập mạp không tệ, còn gắp thức ăn cho tiểu mập mạp ăn.
Thế nhưng tiểu mập mạp cũng không lĩnh tình, một bộ ngươi đừng hòng dụ hoặc ta, cũng khá thú vị.
- Đúng rồi, ta thuê mấy người làm vườn, chờ lúc nữa sẽ tới.